Đọc truyện được cập nhật nhanh nhất trên Vietwriter.vn
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Là Triệu Phương Loan gọi điện thoại tới.
“Thu Vân, chuyện của Vũ Hào có chút phiền phức. Người tố cáo tập đoàn Hạ Thị liên quan đến thí nghiệm trên người, là kẻ thù chính trị của nhà họ Triệu, nhà họ Triệu ra mặt cũng không được, nhà họ Hạ cũng thử qua, không có tác dụng gì.”
Cuộc gọi này có chút khác biệt, giọng Triệu Phương Loan rất nặng nề.
Hướng Thu Vân dựa vào tường, tay chân lạnh buốt: “. . . Hai nhà Hạ Triệu ra mặt cũng vô dụng sao?”
Sao chuyện này lại nghiêm trọng như thế?
“Ừm. Hiện tại nhà họ Giang quấn chặt lấy chuyện này để nhà họ Hạ giúp bọn họ, nếu không thì sẽ đưa chuyện bác trai và họ Lâm, còn có chuyện Vũ Hào bị bắt đi ra bên ngoài biết, để nhà họ Hạ cũng không chiếm được lợi ích.” Giọng Triệu Phương Loan mang theo sự chán ghét.
Hướng Thu Vân mím môi, tình hình của nhà họ Giang không lạc quan, xác suất bọn họ cá chết lưới rách rất lớn!
Nhà họ Hạ cũng giặc trong giặc ngoài, tiến thối không được, bị kẹp trên đống lửa!
“Cháu nghĩ nhiều cũng vô dụng, dưỡng thai thật tốt, chăm sóc đứa nhỏ trong bụng là được.”
“Dì gọi cho cháu để nhắc nhở cháu một tiếng, báo chí và cảnh sát sẽ tìm cháu, bọn họ hỏi gì thì cháu cứ trả lời là được. Nếu như không biết thì không cần nói rõ, bọn họ sẽ không làm khó cháu.”
Bên Triệu Phương Loan bận rộn, không nói mấy câu đã cúp máy.
Hướng Thu Vân nhìn điện thoại tối đi, chỉ cảm thấy tương lai cũng tối tăm, không nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Cô cố gắng muốn có thể kề vai sát cánh với Hạ Vũ Hào, nhưng sự thật là hiện tại anh đột nhiên bị đưa đi, cô lại không có cách nào!
“Sao em đứng ở bên ngoài, không lạnh sao?” Hướng Quân đi ra, châm điếu thuốc nhăn nhúm không biết lấy ở đâu.
Anh ta đã lâu không hút thuốc, sau khi châm lửa thì hút một hơi, sặc đến con mắt đều đỏ, nhưng không có bỏ đi.
Hướng Thu Vân không quen ngửi mùi khói, cau mày quạt tay: “Không có việc gì, em đứng một lát, không lạnh.”
Hướng Quân thấy cô như vậy thì hít một hơi rồi giẫm điếu thuốc.
Hai anh em không nói gì, đều có tâm sự.
Qua nửa ngày, ánh mắt Hướng Quân phức tạp hỏi: “Chị dâu em. . . Chị dâu em gọi điện thoại cho anh nhưng anh không nghe máy, bây giờ anh gọi lại thì không được.”
“Cô ấy. . . Cô ấy có phải. . . Không phải anh muốn quay lại với cô ấy, cô làm chuyện như thế, anh không thể nào tha thứ được, anh chỉ muốn hỏi một chút, cô có gọi điện thoại cho em không?”
Hướng Thu Vân lắc đầu.