Hạ Vũ Hào nói xong thì không để ý ba Hạ đang ngây người, dặn dò với các bảo vệ: “Bịt miệng bọn họ rồi ném ra ngoài, tôi không thích ồn ào.”
Các bảo vệ lên tiếng, cũng không để ý tới ba Hạ và mẹ Giang đe dọa, tìm đồ chặn miệng bọn họ lại, sau đó đưa bọn họ ra ngoài.
Đám con cháu nhà họ Hạ thấy vậy thì cũng không có mặt mũi và lý do ở lại, không dám nói với Hạ Vũ Hào mà mau chóng rời đi.
Trong phòng bệnh lập tức yên tĩnh trở lại.
Triệu Phương Loan nhiều lần phải xử lý chuyện của chồng và tình nhân trước mặt nên không nói thẳng, nhưng bà cảm thấy mất mặt với Hạ Vũ Hào, cũng không muốn ở đây nữa.
“Con có kéo nhà họ Hạ vào chuyện của Thu Vân hay không thì mẹ cũng mặc kệ. Nhưng con nhất định phải suy nghĩ kỹ, không thể hành động theo cảm tính, kéo mình vào đó được không?”
Hạ Vũ Hào bấm điện thoại, qua nửa ngày anh mới gật đầu.
“Vậy con nghỉ ngơi cho tốt, mẹ về trước.” Triệu Phương Loan xoa đầu, có vẻ cô đơn bước ra ngoài.
Bà không đi bao lâu thì có người gọi cho Hạ Vũ Hào.
“Tôi vẫn chưa điều tra được thân phận của người đàn ông bên ngoài phòng bệnh của anh, nhưng ông ta đi tìm bà Diêu Thục Phân và anh Thôi Quân.”
“Được, tôi biết rồi, tiếp tục điều tra.”
Hạ Vũ Hào cúp điện thoại, đáy mắt hiện lên sự lạnh lẽo, anh đến phòng bệnh của Diêu Thục Phân và Thôi Quân.
Trong phòng bệnh, hai người đều bị thương nhưng đang hôn mãnh liệt. Mà lúc anh đến, hai người có dấu hiệu thực hiện bước tiếp theo.
Hai người thấy anh đi vào thì giật mình, Thôi Quân suýt nữa đẩy Diêu Thục Phân xuống đất.
“Cậu đến đây làm gì? !” Diêu Thục Phân ngồi dậy, tiện tay sửa sang lại quần áo: “Tôi cảnh cáo cậu đừng làm loạn, nếu không thì tôi sẽ gọi vệ sĩ đến!”
Hạ Vũ Hào không trả lời, anh lạnh lùng liếc hai người một chút rồi đóng cửa lại, đi về phía bọn họ.
“Cậu muốn làm gì!” Diêu Thục Phân khí thế hơn người lại không thể che được nỗi sợ hãi. Bà ta đứng trên mặt đất, kích động cầm một ly nước dội vào anh.
Choang!
Hạ Vũ Hào cướp ly nước rồi đập xuống đất.
Lúc ly nước vỡ nát, trái tim Diêu Thục Phân lộp bộp một chút, sắc mặt tái nhợt không ít, bản năng lùi lại mấy bước.
“Vũ, Vũ Hào, bà ấy, bà ấy bà nội ruột của cậu, cậu đừng làm bậy. . .” Thôi Quân bị thương khắp người, không đứng dậy nổi, chỉ có thể nằm ở trên giường nói.
Đáy mắt Hạ Vũ Hào lạnh lẽo, không thèm để ý ông ta. Anh nhặt một mảnh thủy tin dưới đất lên, không hề báo trước đã rạch hình chữ thập lên hai bên mặt của Diêu Thục Phân.
Không phải là bà ta thích chưng diện nhất sao?
Vậy anh sẽ hủy hoại mặt của bà ta!