Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Hướng Thu Vân cụp vai xuống, trên trán đầy mồ hôi lạnh.
Diêu Thục Phân vừa gọi điện thoại cho cô nói những lời khó hiểu, Hạ Vũ Hào bị người khác đưa đi. . . Chuyện này không liên quan đến Diêu Thục Phân thì cô cũng không tin!
“Cô Hướng không cần quá lo lắng, nhà họ Hạ cũng không phải ăn chay, Hạ tổng sẽ nhanh chóng ra ngoài.” Phó tổng giám đốc Lý khuyên nhủ.
Sau đó anh ta lải nhải nói rất nhiều, nhưng Hướng Thu Vân không nghe lọt tai, chỉ vô thức gật đầu.
Chuyện lần này chắc chắn không đơn giản như vậy!
Dường như muốn chứng minh suy nghĩ của Hướng Thu Vân nên điện thoại của cô đột nhiên vang lên, là Chung Khánh Hiên gọi tới.
“Cô Hướng đúng không?”
“Ừm.”
“Tôi là Chung Khánh Hiên. Tôi gọi cho Hàn Xuyên không được, lúc này lại không thể đến đó Cô giúp tôi đến công ty nói với anh ấy kiểm tra sổ sách có vấn đề gì không, nếu có thể xử lý thì giải quyết cho sớm.”
Hướng Thu Vân nắm chặt điện thoại: “Mười phút trước Hạ Vũ Hào bị một đám cảnh sát đưa đi rồi.”
Bên kia im lặng, không biết suy nghĩ cái gì.
“Anh Chung, anh nói tôi nhắc nhở Hạ Vũ Hào, có phải anh biết đã xảy ra chuyện gì đúng không?” Hướng Thu Vân càng lo lắng trong lòng, gần như muốn đè cô xuống.
Chung Khánh Hiên ừ một tiếng, giọng điệu nghiêm túc: “Tôi không biết rõ tình huống cụ thể, trước mắt có thông tin là sổ sách của tập đoàn Hạ Thị có lỗ hổng lớn. Mà số tiền đó dùng để thí nghiệm trên người.”
“Không thể nào! Hạ Vũ Hào không thể làm chuyện không có đạo đức như thế!” Hướng Thu Vân không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng cô tin tưởng Hạ Vũ Hào sẽ không làm chuyện như vậy.
Phó tổng giám đốc Lý lộ vẻ nghi ngờ, muốn hỏi gì đó, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, kiên nhẫn chờ đợi bên cạnh.
Chung Khánh Hiên: “Cô Hướng, trước mắt cô phải hiểu rõ hai điều là: Một là tập đoàn Hạ Thị không phải chỉ có Hàn Xuyên, cũng có thể là những người khác, ví dự nhà họ Hạ tham ô một khoản tiền để thí nghiệm trên người. Mà Hàn Xuyên là người đứng đầu công ty, phải gánh tội lỗi.”
“Hai là cho dù Hàn Xuyên và tập đoàn Hạ Thị đều không liên quan đến thí nghiệm trên người. Nhưng theo tôi được biết thì tất cả chứng cứ hiện tại rất bất lợi cho tập đoàn Hạ Thị.”
Lửa giận từ bàn chân Hướng Thu Vân lan tới trái tim, cô vô cùng bực bội nhưng phải kiềm chế không trút giận lên người Chung Khánh Hiên, dù sao anh ta không liên quan đến chuyện này.
“Vậy hiện tại anh Chung có cách giải quyết không?”
“Rõ ràng có người nhắm vào tập đoàn Hạ Thị, nhưng công ty đối thủ của tập đoàn và kẻ thù ngầm của nhà họ Hạ rất nhiều, tôi vẫn chưa tìm ra manh mối nào. Nếu tôi biết người kia là ai thì có lẽ sẽ dễ xử lý hơn!”
Hướng Thu Vân thở sâu, cố giữ bình tĩnh.
Cô thấp giọng nói: “Diêu Thục Phân, bà nội ruột của Hạ Vũ Hào.”
“Ý của cô là. . .”
Hướng Thu Vân cũng không nhiều lời, chỉ úp mở nói: “Nếu anh Chung tin tưởng tôi thì bắt đầu điều tra từ bà ta đi.”
Cô vẫn chưa xác định được chuyện gì xảy ra giữa Diêu Thục Phân và chị dâu, vì thế nói ít đi để tránh mọi chuyện càng loạn hơn.
“Được, có tin tức gì thì tôi sẽ thông báo cho cô ngay.” Chung Khánh Hiên vội vàng cúp điện thoại.
Lúc này Phó tổng giám đốc Lý mới không nhịn được hỏi: “Cô Hướng, vừa rồi anh Chung gọi tới à? Có phải anh ta biết chuyện gì không?”
Hướng Thu Vân lắc đầu: “Anh ta chỉ biết giống như anh thôi.”
Cô vừa biết chị dâu làm những chuyện đó có liên quan đến Diêu Thục Phân thì trong lòng đã rối loạn, kết quả Hạ Vũ Hào lại xảy ra chuyện. . .
Phó tổng giám đốc Lý an ủi cô vài câu rồi vội vàng rời đi, anh ta phải tranh thủ bàn bạc cách giải quyết với ban lãnh đạo công ty.
Hướng Thu Vân suy nghĩ, chuẩn bị gọi cho Triệu Phương Loan.
Cô và anh trai cũng chỉ giao tiếp với những con cháu nhà giàu, không có qua lại với người lớn. Bác gái có quan hệ rộng hơn cô, mà nhà họ Triệu là quân nhân, chiến công hiển hách, có thể xen vào được chuyện này.
Triệu Phương Loan nghe máy, vừa nghe chuyện này xong thì thở dài.