—
Cô ta mấy cánh tay, nói không đau lòng là không thể nào.
Nhưng cho dù muốn trách cũng phải trách Diêu Thục Phân, không thể đẩy chuyện này lên người Thu Vân.
“Hiện tại không tiện.” Hướng Quân nói ra: “Vệ sĩ nói Thu Vân không thoải mái, lúc này đang nghỉ ngơi ở Trúc Hiền Trang.”
Lâm Quỳnh Chi: “Vệ sĩ nói? Không phải chính miệng Thu Vân nói với anh sao?”
“Ừm.” Hướng Quân kể lại một lần.
Lâm Quỳnh Chi càng nghe càng thấy không đúng: “Thu Vân tham gia tang lễ với anh, vì sao không nói với anh đã tự mình trở về. Anh gọi điện thoại mà em ấy không nghe, vệ sĩ còn ngăn cản anh không cho anh đi thăm?”
Hướng Quân gật đầu.
“Cho dù Thu Vân không mang theo điện thoại, em ấy về Trúc Hiền Trang, không lẽ không thể gọi cho anh sao?” Lâm Quỳnh Chi gấp gáp: “Em cảm thấy chuyện này không đúng lắm, anh mau đi với em đến Trúc Hiền Trang xem, nếu Thu Vân không ở đó thì chúng ta lập tức gọi điện thoại báo cảnh sát.”
Cô ta vừa nói vừa đi tới giá treo quần áo, vô cùng lo lắng lấy áo khoác, vụng về mặc quần áo.
Cô ta mất cánh tay phải mới mấy ngày nên chưa quen với việc mặc quần áo bằng một tay, bây giờ cô ta càng nóng vội thì càng không mặc được.
Bây giờ Hướng Quân cũng thấy là lạ, anh ta vội vàng giúp cô ta mặc áo khoác, nhưng lại không muốn nghĩ đến trường hợp xấu nhất.
“Có lẽ. . . Có lẽ Thu Vân không thoải mái, về nhà uống thuốc rồi ngủ, không kịp gọi điện thoại thì sao? Đó là tang lễ của ông cụ Hạ, lúc ấy nhiều người như vậy, cũng không ai có thể lặng lẽ đưa Thu Vân đi được?”
Lâm Quỳnh Chi mặc áo khoác xong, không kịp cài nút áo, mang theo khăn quàng cổ và túi xách, không ngừng thúc giục Hướng Quân.
“Anh đừng nói nhiều như vậy, cho dù Thu Vân không thoải mái hay là thế nào thì chúng ta đến đó thăm một chút. Anh mau lái xe, em gọi cho Hạ tổng xem bây giờ anh ta có ở Trúc Hiền Trang hay không.”
Hướng Quân cũng sốt ruột, không kịp ừ một tiếng đã chạy đi mở cửa xe.
Chỉ mong Thu Vân không xảy ra chuyện gì!
Lâm Quỳnh Chi vội vàng lên lầu dặn dò người làm, sau đó lên xe rồi gọi cho Hạ Vũ Hào.
Không ai nghe máy.
Vẫn không có ai nghe máy!
Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Vì sao không gọi được cho cả hai người?
Sắc mặt Lâm Quỳnh Chi ngày càng khó coi, lúc cô ta gọi lần thứ sau không được thì gửi một tin nhắn.
【 Tôi là Lâm Quỳnh Chi, nếu Hạ tổng nhìn thấy thì làm phiền gọi lại cho tôi. 】
Từ trước đến nay Hạ tổng làm việc rất cẩn thận, mà bên cạnh Thu Vân còn có mấy vệ sĩ, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì. . .
Không đúng, vệ sĩ kia ngăn cản Hướng Quân. Rốt cuộc vệ sĩ có vấn đề hay là Hạ tổng muốn trải qua thế giới hai người với Thu Vân, cho nên hai người không mang theo điện thoại?
Lâm Quỳnh Chi rối loạn trong lòng, vừa tin tưởng năng lực của Hạ Vũ Hào, vừa cảm thấy người giỏi giang thế nào cũng có lúc sai lầm, khó đảm bảo không xảy ra chuyện.
Hạ Vũ Hào không nghe máy, cô ta suy nghĩ rồi gọi cho Hướng Thu Vân, nói không chừng bọn họ chuyện bé xé ra to, sợ bóng sợ gió.
Nhưng mà —