—
Đúng lúc này, bông có người đạp tung cửa ra.
Triệu Phương Loan sốt ruột xông vào cùng hai quân nhân muốn lôi Hạ Vũ Hào ra.
Nếu quả thật chết người, sẽ không thể giải quyết được!
“Vũ Hào, buông tay!” Ông cả nhà họ Triệu cố sức tách Hạ Vũ Hào ra, nhưng anh không thèm để vào mắt, vẫn tiếp tục bóp lấy Diêu Thục Phân.
Diêu Thục Phân đã không còn hơi sức giãy dụa, hình như sắp không xong.
Trong tình hình nguy cấp, ông cả Triệu khẽ cắn môi, một tay chém vào gáy Hạ Vũ Hào.
Ông ở trong quân nhiều năm, sức lớn, cú này chắc chắn có thể đánh ngất một thanh niên trưởng thành. Nhưng cơ thể Hạ Vũ Hào chỉ lung lay hai lần, rồi buông Diêu Thục Phân ra.
Hai tay Diêu Thục Phân ôm lấy cổ, ho khan kịch liệt, giống như sợ giây sau sẽ không thở được nữa.
Bà ta chưa bao giờ cảm thấy, có thể thở là một chuyện tốt đẹp như thế.
Hạ Vũ Hào chậm rãi quay đầu, nhìn Triệu Phương Loan đến ngăn cản anh, cùng với hai ông cậu của anh, thần sắc lãnh đạm cực điểm, “Cho một lý do để ngăn cản con.”
Trên cổ rất đau, đầu hơi choáng, giống như là muốn đổ xuống, nhưng theo bản năng cơ thể vẫn duy trì tư thế đứng thẳng.
“Vũ Hào, mẹ có thể hiểu được cảm xúc của con, con làm chuyện gì, chúng ta tuyệt đối không nhúng tay vào, nhưng con không được gây ra chuyện chết người.” Sau khi Triệu Phương Loan chắc chắn Diêu Thục Phân không sao, mới thở dài một hơi.
Nhưng vừa nghĩ tới Diêu Thục Phân hại chết Hướng Thu Vân, bà lại hơi tiếc nuối sao bà ta còn chưa chết.
“Hiểu sao?” Hạ Vũ Hào nói: “Mẹ có biết Thu Vân có ý nghĩa thế nào với con không? Cô ấy là trời của con, bây giờ, trời của con đã sập rồi!”
Sau khi biết Hướng Thu Vân không còn nữa, toàn bộ thế giới của anh đều biến thành màu đen.
Không ai có thể hiểu được cái cảm giác này.
Anh hận không thể lập tức đi theo người phụ nữ và đứa con của anh, nhưng không thể tha thứ cho những kẻ đã giết chết họ được phép sống an nhiên trên đời này.
Anh nhất định sẽ khiến bọn họ chịu đựng nỗi đau gấp trăm ngàn lần so với nỗi đau cô phải chịu, sau đó anh mới có thể yên tâm rời đi, đến một thế giới khác đoàn tụ cùng cô và con.
Cổ họng Triệu Phương Loan nghẹn ngào, hơi không đành lòng, nhưng vẫn khuyên nhủ: “Giết người đền mạng, nếu con thật sự giết chết bà Diêu và anh Thôi, con cũng sẽ không thoát được án tử hình. Nếu Thu Vân còn sống, chắc chắn con bé sẽ không hy vọng nhìn thấy con như vậy .”
“Nhưng cô ấy đã. . . chết rồi.” Đáy mắt Hạ Vũ Hào cuồn cuồn sóng dữ, “Mẹ đẫ thấy thi thể của cô ấy chưa?”
Anh liếm cánh môi khô khốc, giọng khàn đặc, “Trên người cô ấy không có một chỗ lành lặn, nếu không làm giám định ADN, căn bản cũng không biết đó là cô ấy
Triệu Phương Loan chỉ biết Hướng Thu Vân không còn nữa, nhưng cụ thể đã xảy ra chuyện gì,bà không hề biết. Nghe vậy, bà cực kỳ sửng sốt.
Rốt cuộc. . . lúc ấy Thu Vân đã phải chịu bao nhiêu đau đớn?
Hạ Vũ Hào không nhìn bà nữa, quay người từng bước một đi về phía Diêu Thục Phân, giọng nói lạnh lẽo thấu xương, “Thu Vân và con của tôi có lỗi gì với bà, tại sao bà lại trăm phương ngàn khiến họ phải chết? Hả?”
Diêu Thục Phân rất sợ, hai tay chống lên đất, không ngừng lùi lại, “Vũ Hào, cậu nghe tôi. . . tôi giải thích.”