Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Bên kia Chung Thiệu Ninh nhìn cuộc gọi kết thúc thì mắng chửi thô tục, sau đó gọi đi lần nữa nhưng phát hiện mình bị kéo vào danh sách đen.
Anh ta đập điện thoại xuống đất, lại đẩy một đống đồ xuống.
Hướng Thu Vân đáng chết này, thật sự cho rằng cô được Hạ Vũ Hào bảo vệ nên không có ai dám động vào cô sao?
Chung Thiệu Ninh hung ác nhìn chằm chằm điện thoại trên mặt đất, sau đó anh ta nhặt lên gọi cho Bùi Tung. Sau đó anh ta cầm áo khoác chuẩn bị đi ra ngoài.
Anh ta đi qua phòng khách, bà Chung và ba Chung vẫn đang cãi nhau.
“Không ai giúp Hạ tổng, ông mới phải giúp cậu ấy! Cậu ấy là bạn trai Thu Vân, tôi giúp cậu ta là giúp Thu Vân một việc lớn! Khi nào tôi chết rồi thì sẽ hỏi Tuệ Doanh, tôi giúp bà ấy và con gái bà ấy, rốt cuộc bà ấy trách tôi điều gì!”
“Bà đúng là kẻ điên! Tính toán với một người chết mà ném cả nhà chúng ta đi, có đáng không?”
“Đáng! Ném hết càng tốt hơn, tôi muốn xem Vu Tuệ Doanh còn mặt mũi gặp tôi không! Tôi đối xử tốt với bà ấy hơn Tuệ Lan nhiều, vì sao bà ấy còn oán trách tôi vì Tuệ Lan chứ?”
Chung Thiệu Ninh thấp giọng chửi mắng vài câu, đập bình hoa xuống đất, không quan tâm tiếng mẳng chửi sau lưng mà bước đi.
Trong biệt thự trống rỗng, chỉ có Hướng Thu Vân và mấy vệ sĩ, bọn họ vẫn giám sát cô.
Cô muốn ăn cháo, chuẩn bị nấu ăn, kết quả nồi khét lẹt, cuối cùng mấy vệ sĩ không nhìn nổi mà nấu ăn cho cô.
Hướng Thu Vân tận mắt bọn họ làm, xác định bọn họ không bỏ vào thứ kỳ lạ gì mới cầm đũa chuẩn bị ăn cơm.
“Mấy người cũng ăn đi, ở đây không gọi được thức ăn ngoài.” Cô nếm thử một miếng, phát hiện hương vị cũng ổn.
Mấy vệ sĩ nhìn nhau, sau khi được cho phép mới ngồi xuống ăn cơm.
Bọn họ ăn gần xong thì bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng xe, mà có thể nghe thấy được có không ít xe chạy tới.
Tiếng xe này cách biệt thự quá gần, vệ sĩ đứng đầu ra hiệu cho hai người khác, ba người ra ngoài xem xét tình hình.
Hai vệ sĩ còn lại ở lại bàn ăn nhưng lại không có tâm trạng ăn cơm, một trái một phải bảo vệ Hướng Thu Vân, cảnh giác nhìn cửa ra vào.
Hướng Thu Vân là người bình tĩnh nhất, dù sao hoàn cảnh của cô đã rất tồi tệ rồi, còn có thể tồi tệ đến đâu chứ?
Có khi nước đục hơn lại có thể thấy được chuyện tốt.
“Hạ tổng trở về.” Vệ sĩ đi tới nói.
Hạ Vũ Hào? Hai mắt Hướng Thu Vân sáng lên, để đũa xuống rồi đi ra ngoài.
Ba chiếc xe Jeep dừng ở cổng, Hạ Vũ Hào được mấy quân nhân kéo xuống theo.
Anh vẫn mặc âu phục đó nhưng có chút nhăn, mà trên mặt anh bị thương, nhìn có vẻ chật vật, có lẽ anh phải chịu khổ trong tù.
Hướng Thu Vân nhìn vết sẹo trên mặt anh thì trái tim đau đớn.
Cô đứng một lúc thì đi tới ôm lấy anh: “Em nhớ anh, Hạ Vũ Hào.”
“Anh chưa tắm rửa, người bẩn lắm, em buông ra trước đi.” Đôi mắt Hạ Vũ Hào phản chiếu bóng dáng của cô, khuôn mặt dịu dàng hơn rất nhiều.
Với anh mà nói thì việc khó khăn nhất trong tù không phải là chịu khổ về thể xác mà là không thể nhìn thấy cô.
Anh lo lắng cô sẽ đau khổ chuyện anh bị bắt, cũng sẽ nghĩ anh không mời người làm cho cô, cô lại không thể gọi đồ ăn ngoài, mỗi ngày lúc ăn cơm sẽ ăn gì.
Hướng Thu Vân lắc đầu, ôm anh không buông. Bên tai là tiếng nhịp tim vững vàng mạnh mẽ của anh, nỗi hoảng loạn trong lòng cô cũng dần biến mất.
“Hạ Vũ Hào, tập đoàn Hạ Thị vẫn là nghi phạm lớn nhất, dù anh được ra ngoài nhưng tạm thời phải nhận sự giám sát của chúng tôi. Khi nào tập đoàn Hạ Thị rửa sạch được nghi ngờ thì chúng tôi sẽ rời đi.” Một người lính nói.
Hạ Vũ Hào ôm eo Hướng Thu Vân, quay đầu lạnh nhạt nhìn anh ta một cái: “Lần đầu tiên tôi biết quyền riêng tư của nghi phạm không được bảo vệ.”
“Chúng tôi sẽ không xâm phạm quyền riêng tư của anh chỉ canh giữ bên ngoài biệt thự này đề phòng anh chạy trốn. Anh nói với chúng tôi những nơi cần né tránh, chúng tôi thấy hợp lý thì sẽ né tránh.” Người nói chuyện vẫn là người kia.