Nếu bạn yêu thích bộ truyện này và muốn đọc full thì có thể đóng góp chút kinh phí cho team edit truyện n hảy hố và vào nhóm đọc hết nhé:
Chương 564: Tạo tiếng xấu cho cô
Hiện tại cô đang mang thai, nếu như thật sự bị Giang Hân Yên đẩy ra, thật không đáng.
Mấy cô gái cũng nghe ra ý tứ trong lời nói của Hướng Thu Vân, lập tức có hai người đi tới, đỡ Giang Hân Yên lên ghế.
Hướng Thu Vân lặp lại lời cảm ơn.
“Tôi đã biết mình sai rồi, vậy tại sao anh lại làm nhục tôi thế này?” Giang Hân Yên cười khổ.
Hướng Thu Vân trên mặt lộ vẻ áy náy, “Cô hiểu lầm rồi, tôi không cố ý làm nhục cô. Không ngờ việc cô làm quá đáng khiến người qua đường có phản ứng lớn như vậy.”
Giang Hân Yên cứng đờ.
“Giang Hân Yên, cô biết mình sai liền sửa sai đi, nếu không lần sau cô tính người khác, nếu có người phát hiện, cô là một kẻ què không biết có cô có thể thoát ra ngoài thuận lợi hay không.” Hướng Thu Vân lo lắng nói.
Giang Hân Yên mơ hồ liếc nhìn chân của Hướng Thu Vân, vẻ mặt trở lại bình thường, “Chúng ta đều giống nhau, chúng ta đều là đáng thương, tại sao lại đi làm hại lẫn nhau? Còn Hướng Thu Vân, lúc đó tôi liều mạng đụng xe của cô, bởi vì tôi cảm thấy có lỗi và muốn tự trừng phạt mình bằng những vết thương trên cơ thể.”
“Thì ra là như vậy, vậy để thoả mãn ác niệm của mình nà cô trả giá nhiều như vậy, trả giá thật sự rất nhiều, làm cho tôi cảm động.” Hướng Thu Vân chớp chớp mắt nói: “Nhưng tôi khác với cô, tôi không đáng thương.”
Cô vỗ nhẹ vào chân phải của mình, “Cô đã trở thành một người què và không thể nhảy được nữa, nhưng chân của tôi sẽ sớm được chữa lành.”
Giang Hân Yên sững sờ, hai tay trên đầu gối từng chút một nắm chặt, “Không nhất định.”
“Không nhất định? Không nhất định là cái gì?” Lông mày Hướng Thu Vân nhuốm lên một tia châm chọc, “Là bởi vì Giang tiểu thư chân đã lành rồi, cho nên mới không đáng thương?”
Giang Hân Yên nở nụ cười đắc ý, “Tôi thừa nhận sau khi chữa trị, tôi có thể đi lại được. Nhưng … Hướng Thu Vân, chân của tôi không còn có thể khôi phục như người bình thường.”
“Thật sao?” Hướng Thu Vân tiếc nuối nói: “Vậy thì cô thật đáng thương. Tính ra tôi bị mất một chân, cô đã đẩy Vũ Hào đến bên cạnh tôi.”
Giang Hân Yên nắm tay thành quả đấm đến mức các đốt ngón tay trắng bệch, cau mày nói: “Hướng, Thu, Vân!”
“Cô tức giận sao?” Hướng Thu Vân nhướng mày: “Tôi quen cô nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên tôi thấy cô tức giận? Cô thường không tức giận, hay là giả vờ cười sau khi tức giận?
Giang Hân Yên khó khăn kéo môi, buồn bực nói: “Cô hiểu lầm rồi, tôi không tức giận, chỉ là không muốn nhắc đến vụ tai nạn xe cộ hai năm trước thôi. Mỗi lần cô nhắc đến, tôi đều cảm thấy có chút khó chịu trong người.”
“Thì ra là vậy.” Nếu Hướng Thu Vân đã nhận ra, “Dù sao cô cũng từng là bạn của tôi, vậy thì tôi vui lòng nhắc nhở cô sau này nên chuẩn bị nhiều thuốc bổ tim hơn.”
Cô cười sắc bén, “Nếu như cô vì chuyện này mà chết, mọi người có lẽ sẽ nói cô gieo gió gặt bão, ở Địa Ngục cũng không sống được yên ổn.”
“Tôi đã quyên góp nhiều như vậy cho tổ chức từ thiện, tôi sẽ đến Thiên Đường.” Giang Hân Yên sắc mặt cứng đờ, cười yếu ớt bao biện cho lỗi sai của mình.
Nồi lẩu lăn tăn, hơi nóng quyện với mùi thức ăn xộc lên người.
“Cô là người què, thật không tiện. Tôi giúp cô lấy một ít đồ ăn.” Hướng Thu Vân đứng dậy gắp hết phổi lợn lên đĩa Giang Hân Yên.
Giang Hân Yên thường không ăn những thứ dầu mỡ, ghê tởm như vậy, khi ngửi thấy những thứ này, cô đưa tay sờ ngực mình, rụt cổ lại.
“Bởi vì cô là bạn tôi, tôi sẽ ân cần nhắc nhở cô.” Hướng Thu Vân lại ngồi xuống, nhìn cô qua làn sương mù, “Tốt hơn hết cô không nên nhả ra, nếu không tôi có báo trước, tôi sợ mọi người sẽ nghĩ rằng cô đang bắt nạt tôi và mang tiếng xấu cho cô mà thôi.”
***