Không ít kể măc bệnh nan y giống Hạ lão gia tử, không có thuốc chữa, để có thể nghiên cứu ra thuốc và phương án điều trị nhanh nhất có thể, những người này đã góp tiền góp của, hoặc uy hiếp hoặc dụ dỗ rất nhiều bác sĩ giỏi tiến hành thí nghiệm trên cơ thẻ người, cung cấp cho bọn họ sử dụng.
So với vụ án bộ trưởng Trâu, ảnh hưởng đến xã hội còn tồi tệ hơn, lại dễ dàng gây hoang mang và sự bất mãn trong xã hội.
Sau một số cuộc thảo luận với chính quyền trung ương, người phụ trách vụ án này đã quyết định không công khai mà sẽ xét xử riêng tư.
Bởi can hệ rất nhiều nên cuối cùng chỉ bắt một số kẻ chủ mưu như Hạ lão gia tử, số còn lại thì chỉ bị xử lý nhẹ hơn.
Tuy nhiên, hình phạt dành cho các bác sĩ liên quan đến vụ việc là rất nặng, nếu bị uy hiếp thì không sao, chỉ cần nộp phạt là được.
Nhưng nếu tham gia vì tiền, vĩnh viễn không được phép bước chân vào nghề này nữa nếu nghiêm trọng hơn, thì sẽ bị bắt, chịu sự trừng phạt tương ứng.
Vì bản án chưa công khai, tập đoàn Hạ thị không bị liên lụy.
Không đề cập đến chuyện thay đổi chủ tịch và tổng giám đốc, sau khi gia đình ông ba Hạ làm giám định ADN huyết thống, buộc phải giao tất cả cổ phần và tài sản khác của nhà họ Hạ ra, cuối cùng bị đuổi ra khỏi nhà họ Hạ
Về phần chuyện Hạ lão gia tử còn sống, tất cả mọi người đều ngầm không nhắc đến.
Sau phiên tòa xét xử bộ trưởng Trâu, hình như ông ta với ông nội của Hạ Nhuận Trạch, người đàn ông, cũng là ánh trăng sáng trong lòng Hạ lão gia tử, có quan hệ.
Nhưng cụ thể là quan hệ gì, tư lệnh Chu không nói, không biết là không tiện lộ ra, hay là không hỏi ra cụ thể.
Trên thực tế, Hướng Thu Vân cũng không quan tâm những điều này.
Một ngày trước trước hôn lê, cô mặc chiếc váy cưới được đính hàng trăm viên kim cương, soi mình trước chiếc gương lớn, vui sướng, hạnh phúc, còn có cả vị đắng chát không nói thành lời.Váy cưới rất đẹp, nhưng trên mặt cô đều là vết thương, trên cơ thể cũng thế. Vết sẹo dữ tợn đối lập hoàn toàn với chiếc váy cưới màu trắng, không có nửa phần đẹp mắt.
Mấy tháng nay, cô đã kiểm soát liều lượng thuốc nội tiết tố và rèn luyện cơ thể.Thân hình so với lúc vừa xảy ra tại nạn đã tốt lên nhiều, sau vài lần phẫu thuật vết sẹo trên cơ thể cũng đã nhạt đi nhiều.
Nhưng vẫn . . . xấu xí.
Nhất là khi mặc một chiếc váy cưới xinh đẹp như vậy, sự tương phản càng rõ ràng hơn.
Nhậm Gia Hân là kẻ có thần kinh thô, căn bản không có phát hiện ra tâm trạng của cô, còn cảm thán nói, “Không ngờ bình thường Đại Băng Sơn lạnh như băng, thẩm mỹ lại tốt như thế! Chiếc váy cưới này thật sự là quá đạp! Từ trước tới nay đây chắc chắn là chiếc váy cưới đẹp nhất mà tôi từng thấy ta nhìn thấy!”
Suy nghĩ Mộng Hàm vẫn tinh tế hơn, “Còn thử mấy bộ nữa, cởi bộ này ra trước đã.”
Hai người họ là phù dâu, trước kết hôn một ngày sẽ ngủ cùng Hướng Thu Vân, để tránh vào ngày kết hôn, Hướng Thu Vân sẽ rất bận rộn.
“Được.” Hướng Thu Vân gật gật đầu, lại thay mấy bộ khác.
Ngày kết hôn trừ áo cưới, còn phải đổi ba bộ quần áo, nên phải thử trước, nếu bây giờ thấy không tiện, còn có thời gian để đổi.
Mặc mấy bộ khác còn được, người Hướng Thu Vân đều là sẹo, mặc mấy bộ đó cũng không nhìn thấy rõ. Chỉ có chiếc váy cưới trắng tinh kia, rất đẹo, nhưng lại không thích hợp với cô.
Hướng Thu Vân lên dây cót tinh thần, thử quần áo hết một lượt, cùng Nhậm Gia Hân trở về nghỉ ngơi.
Chờ sau khi họ rời đi, Mộng Hàm gọi điện cho Hạ Vũ Hào, nói về tình hình hôm nay.