Nếu bạn yêu thích bộ truyện này và muốn đọc full thì có thể đóng góp chút kinh phí cho team edit truyện và vào nhóm đọc hết nhé:
Chương 537: Tôi nói làm sao thì sẽ làm thế đó sao?
Hướng Bách Tùng để mắt tới tương tác giữa hai anh em, khi biết chắc bọn họ sẽ không xen vào chuyện này, mới miễn cưỡng cười nói: “Vũ Hào, cậu nghĩ chuyện này nên làm sao đây?”
“Tôi nói làm sao thì sẽ làm thế đó sao?” Hạ Vũ Hào ngả người dựa vào lưng ghế.
Hướng Bách Tùng ho khan một tiếng, nghĩ đến mảnh đất rộng lớn ở thành phố G, ông vẫn cảm thấy đau lòng. “Chỉ cần điều kiện không quá đáng, mọi chuyện đều dễ dàng bàn bạc.”
“Có câu nói này của ông, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều.” Hạ Vũ Hào đứng thẳng người, khóe miệng kéo một vòng cung nhỏ.
Thấy vậy, Hướng Bách Tùng trong lòng cười thầm một tiếng, mí mắt giật giật, “Xem ra, Vũ Hào xem ra đã nghĩ ra cách làm rồi … ha … haha…”
Nói đến phía sau, ông hầu như không thể duy trì nụ cười trên mặt.
“Đừng căng thẳng như vậy, trên thực tế, yêu cầu của tôi không quá đáng.” Hạ Vũ Hào nói.
Hướng Bách Tùng mỉm cười, “Không có căng thẳng gì, đến lúc cậu kết hôn với Thu Vân, chúng ta liền trở thành người một nhà, tôi tin tưởng cậu sẽ không lừa dối tôi.”
“Cảm ơn sự tin tưởng của ông.” Hạ Vũ Hào nói: “Ông định để Thu Vân tiếp quản vị trí nào?
Nghe vậy, Hướng Bách Tùng gần như đã biết điều kiện của anh, mơ hồ nói: “Tốt hơn hết là nên bắt đầu từ cấp cơ sở, nếu không nhân viên nói con bé dựa dẫm vào gia đình, sẽ ảnh hưởng đến nó, cũng dễ gây áp lực tâm lý quá lớn cho nó”.
“Chuyện này ông không cần lo lắng, có áp lực mới có động lực.” Nhìn thấy Hướng Thu Vân khóe miệng dính cái gì, Hạ Vũ Hào rút khăn giấy đưa qua.
Hướng Thu Vân sững người một lúc, sau đó cầm lấy khăn giấy, soi vào điện thoại lau khóe miệng.
“Vừa ăn vừa nói.” Hướng Bách Tùng cầm đũa chỉ vào bát đĩa, “Có áp lực thì tốt, nhưng nếu áp lực quá lớn sẽ lấn át thần kinh của con người. Dục tốc bất đạt, tôi là cũng vì muốn tốt cho Thu Vân. ”
Hạ Vũ Hào cũng cầm đũa lên, “Xem đi, vừa rồi tôi mới bảo không thích người vì lí do muốn tốt cho người khác mà chuyện gì cũng làm, giờ ông lại như vậy rồi.”
“Có lẽ làm ba mẹ đều thích nói như vậy, cũng quen rồi.” Hướng Bách Tùng bưng bát cháo lên, không nhìn rõ vẻ mặt của ông.
Hạ Vũ Hào nhai vài lần rồi mới nuốt xuống những gì trong miệng nói: “Ông lo lắng quá nhiều. Lúc trước khi ông tiếp nhận vị trí chủ tịch tập đoàn Hướng thị cũng để cho người khác bất mãn, nhưng sau đó cũng không thành công sao?”
***