Tác giả: Phong Xuy Lạc Diệp
Thể loại: Ngôn tình, Ngược, Hào môn gia thế
Link vào nhóm đọc trước và nhiều hơn
Chương 165: Anh ta sẽ không do dự bỏ rơi cô
Hướng Thu Vân lông mi run lên, ngẩng đầu nhìn anh, sau đó nhanh chóng cúi đầu xuống, "Có quy định tất cả những điều cấp trên hỏi cấp dưới đều phải trả lời sao? Nếu không, tôi từ chối trả lời câu hỏi này."
Ánh mắt như chim ưng của Hạ Vũ Hào khóa chặt cô lại, giọng nói càng nặng nề hơn, "Hướng Thu Vân."
Anh đặt những ngón tay xuống giường, gõ một cách vô thức.
VietWriter
Hướng Thu Vân lại ngẩng đầu lên, lần này không cúi đầu nữa, "Kỳ thực giọng nói của anh không cần lớn như vậy. Tôi thính lực rất tốt, có thể nghe được. Có thể nói cho tôi một chuyện được không?"
Khóe môi khẽ câu lên.
Trước đây, thận trọng cúi đầu chào cũng chẳng có ích lợi gì, cơn tức giận, phiền muộn, hận thù đang trào dâng trong người, khi nhìn thấy gương mặt đang đen dần của anh ta lại có một cảm giác khoan khoái lạ thường.
Có lẽ, anh ta sắp phát điên.
Hạ Vũ Hào kiên định nhìn cô, hai mắt thâm thúy không rõ, cũng không có phát ra âm thanh.
Lần này Hướng Thu Vân không cúi đầu như trước, cô cũng kiên định nhìn anh, không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo, ngược lại còn ẩn chứa vài phần khiêu khích và phách lối.
Bộ dáng này của cô và cô hai năm trước kỳ diệu trùng hợp, Hạ Vũ Hào yết hầu nhấp nhô, ánh mắt rơi vào trên cổ cô đỏ bừng, "Giang Minh Thắng tìm đến cô?"
Là câu hỏi, nhưng với một giọng điệu khẳng định, với sự ghen tuông mà chính anh không nhận ra.
Hướng Thu Vân ánh mắt tối sầm lại, châm chọc nói: "Nhờ có anh, mọi người đều biết tôi là người phóng đãng , hơn nữa anh Giang cũng muốn bao nuôi tôi là tình nhân."
“Bao nuôi?” Hạ Vũ Hào gõ ngón tay xuống giường nhanh hơn, cố ý bỏ qua sự khó chịu khó giải thích được trong lòng, lạnh lùng nói: “không cần anh ta bỏ tiền ra, cô không đợi được tự mình dâng lên?”
Hướng Thu Vân nhìn thẳng anh ta, sau đó cười tủm tỉm quay đi, "Bất kể là ai, chỉ cần anh ta có thể đưa tôi rời khỏi Mộng Hương, tôi không thể chờ đợi được để dâng lên."
Cô cúi người ghé sát vào người anh, giọng nói trầm xuống, độ cong khóe miệng nhíu lại, "Hạ tổng hài lòng với câu trả lời này?"
Động tác gõ giường của Hạ Vũ Hào hơi dừng lại, hai tay hơi nắm chặt, thân trên nghiêng về phía trước, vươn tay nhéo cằm cô, "Giang Minh Thắng không có bản lĩnh đưa cô đi, cho nên cô không cần tốn công phí sức. "
Hướng Thu Vân khoát tay, đứng thẳng lui về phía sau mấy bước, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
"Cô làm gãy chân em gái anh ta, anh ta vừa mới đính hôn với Tống Như. Cô nghĩ anh ta sẽ chăm sóc cho cô sao?"
"Cho dù anh ấy làm mọi cách muốn mang cô rời khỏi Mộng Hương, chỉ cần mẹ, em gái hay vị hôn thê của anh ta lên tiếng chất vấn một chút, anh ta sẽ áy náy với Hân Yên, hoặc vì cái gọi là chính nghĩa hoặc là mặt mũi của Giang gia, anh ta sẽ không do dự bỏ rơi cô. "
“Đến lúc đó cô không trộm được gà còn mất luôn nắm thóc.” Hạ Vũ Hào sắc mặt giống như trước, nhưng là hơi nắm chặt hai tay đã buông ra, ngón tay dị biệt gõ gõ trên bàn, đây là những chuyển động nhỏ của anh ta chỉ xảy ra khi anh ta cực kỳ cáu kỉnh.
***
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Đọc truyện Tàn độc lương duyên được cập nhật nhanh nhất trên VietWriter
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!