“Bây giờ anh sẽ đưa em trở về, chúng ta đi lấy chứng chỉ.”
Tập đoàn Hạ Thị, những mưu mô tính toán, đều không có nghĩa lý gì đối với anh. Anh chỉ muốn cùng cô làm một đôi vợ chồng bình thường, nuôi hai đứa con, cứ như vậy sống hết đời.
Vì sao nguyện vọng đơn giản như vậy, ông trời cũng không cho anh cơ hội thực hiện?
Nước mắt rơi trên khuôn mặt Hướng Thu Vân, lạnh buốt, nhưng dường như muốn sưởi ấm trái tim cô.
Cô chưa từng thấy Hạ Vũ Hào khóc, cũng chưa từng nghĩ anh sẽ khóc.
Giờ khắc này, cô không thể ngừng đau lòng, muốn lập tức nói cho anh, cô chưa chết, cô còn sống!
Nhưng không thể.
Đây là cơ hội để tìm ra âm mưu của Diêu Thục Phân, nếu cô ‘không chết’, mọi đau khổ mà cô gánh chịu sẽ chẳng là gì cả.
Chỉ khi cô ‘chết’, Diêu Thục Phân mới có thể tiếp tục hành động, cô mới có thể biết rốt cuộc bọn họ muốn làm gì!
“Lấy giấy chứng nhận ư? Cậu còn không biết xấu hổ lấy giấy chứng nhận cùng Thu Vân à? Tôi giao Thu Vân cho cậu, cậu tìm vệ sĩ gì cho nó?”
Hướng Quân xông tới, hai tay nắm chặt cổ áo Hạ Vũ Hào, lôi anh từ dưới đất dậy, trực tiếp đấm một cú lên mặt anh.
Hạ Vũ Hào có thể tránh, nhưng lại không nhúc nhích, cứng rắn chịu đòn.
Nếu lúc trước Hướng Thu Vân nói mọi chuyện cho anh, nói phải phối hợp với kế hoạch của bà nội anh, muốn bắt con cá lớn, nếu anh từ chối cô, đổi những tên vệ sĩ đó thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy!
“Cậu nói thích Thu Vân, nói sẽ không để Thu Vân bị ức hiếp nữa, cũng chỉ là nói thôi sao? Hả? Lúc cậu tìm vệ sĩ, vì sao không điều tra rõ ràng thân phận của bọn họ?”
Vẻ mặt Hướng Quân dữ tợn túm lấy cổ áo Hạ Vũ Hào, lại đấm thêm một cú lên mặt anh, “Tôi khốn kiếp, mới yên tâm giao Thu Vân cho cậu! Cậu trả Thu Vân lại cho tôi!”
Hạ Vũ Hào mím chặt môi, ánh mắt vô định, giống như một cái xác không hồn.
Người anh yêu thương nhất, và con của họ, đã chết rồi, dù anh có được bao nhiêu, thì có lợi ích gì?
Nhìn thấy cảnh này, Lục Ngôn Sâm hơi kinh ngạc.
Anh vẫn cho là tình cảm của Hạ Vũ Hào dành cho Hướng Thu Vân không sâu đậm, dù sao lúc trước anh đã từng làm gãy chân Hướng Thu Vân, còn làm nhiều chuyện tổn thương cô như thế…
Nhưng hiện giờ xem ra, ngược lại anh đã sai. Tình cảm của Hạ Vũ Hào đối với Hướng Thu Vân, có lẽ còn nhiều hơn anh tưởng.
“Đừng đánh nữa, bây giờ anh đánh Hạ tổng thì làm được gì?” Lâm Quỳnh Chi xông qua, kéo Hướng Quân ra, “Thu Vân là bạn gái của Hạ tổng, nó không còn, trong lòng anh ta chưa chắc đã dễ chịu hơn anh.”
Cô nhìn ‘thi thể’ đã cháy đen của Hướng Thu Vân, khuôn mặt tràn đầy sự đau lòng.
Trước khi chết, Thu Vân đã đau đớn biết bao nhiêu?
“Phải, đánh cậu ta vô dụng, đánh anh cũng vô dụng!” Hướng Quân dùng sức đập vào ngực, gần đây nhà họ Hướng luôn gặp chuyện, gần như khiến anh sụp đổ.
Cổ họng anh nghẹn ngào, giọng khàn khàn, “Nếu sau khi kết thúc tang lễ, anh luôn ở bên Thu Vân, nó sẽ không xảy ra chuyện gì! Dù không đi cùng Thu Vân, lúc mấy tên vệ sĩ khốn kiếp kia tìm đến, chỉ hơi nghi ngờ, anh cũng nên lập tức đi tìm Thu Vân, con bé cũng sẽ không chết!”
Đều là lỗi của anh, là do người anh này vô dụng, không thể bảo vệ cô!
Thu Vân. . . Đều do ánh quá ngu, mới hại chết Thu Vân!
Thấy hai người đàn ông đề thất hồn lạc phách, Lâm Quỳnh Chi chỉ đành lên dây cót tinh thần, nói với bác sĩ và y tá: “Phiền các vị giúp chúng tôi tìm phòng bệnh trống, chúng tôi muốn ở bên Thu Vân một lát.”