Mẹ anh không còn, ba anh đã là người thực vật, bây giờ đến em gái cũng rời bỏ anh? Không đâu, ông trời nhất định sẽ không bất công như vậy!
Hướng Quân kéo Lâm Quỳnh chi, tâm loạn cào cào muốn rời khỏi.
Nhưng cô tránh đi tay anh, “Bác sĩ, còn người đang cấp cứu. . . hiện giờ thế nào?”
Nghe tin này, Lâm Quỳnh Chi đờ người, không dám tin, kinh ngạc, lo lắng, đau khổ đan xen, cuối cùng, trên mặt cô chỉ còn vẻ trống rỗng.
Cô không biết nên dùng biểu cảm gì để đối mặt với chuyện này.
Bác sĩ thở dài nói: “Nạn nhân bị bỏng toàn thân, trước khi bị bỏng, cơ thể đã phải chịu va chạm hai lần, hơn nữa cô ấy còn bị sẩy thai . . Tóm lại, tình hình không khả quan, bây giờ chúng tôi chỉ đành cố hết sức, sống hay chết, phải xem vào số mệnh thôi.”
Mức độ thương tật này, cứu chữa thất bại là bình thường, thành công đúng là kỳ tích.
Tuy nhiên, nạn nhân có thể là người thân của Hướng Quân và Lâm Quỳnh Chi, anh ta không nói như vậy, vì anh ta sợ rằng họ, với tư cách là người nhà, sẽ không thể chấp nhận sự thật này.
Rầm!
Lâm Quỳnh Chi đang ngây người, đột nhiên nghe thấy âm thanh vật nặng rơi xuống đất. Cô quay người, liền thấy mặt Hướng Quân tái nhợt ngã ngồi dưới đất, khuôn mặt tuấn tú trước nay, bây giờ chỉ còn lại sợ hãi và không dám tin.
Sẩy thai…
Thu Vân cũng mang thai.
Chuyện này sợ rằng không phải trùng hợp, người đang được cứu chữa có khả năng sẽ ra đi bất cứ lúc nào. . . có thể chính là Thu Vân.
Đau quá!
Đau thấu tâm can.
Chỉ cần hít thở, mỗi tế bào trên cơ thể đều thấy đau đớn.
Trong mũi nồng nặc hỗn hợp mùi máu tanh và nước khử trùng, khiến người ta khó thở muốn mở to mắt nhưng không làm được.
Bên tai dường như có rất nhiều người đang nói chuyện, nhưng họ nói gì, không thể nghe rõ dù chỉ một chút.
Chết rồi sao? Hay còn sống?
Hướng Thu Vân dùng sức mở mắt, mí mắt và vết thương trên mặt vì cử động này mà bị xé rách đến đau nhức. Có ánh đèn trên đầu, rọi vào mắt vô cùng đau đớn, cô vô thức nheo mắt lại.
“Người đã tỉnh rồi!”
“Cứu được rồi!”
“Đúng là một kỳ tích!!!”
Giờ khắc này, tất cả những người tham gia cuộc phẫu thuật đều mệt đến mức rã rời, ngã trên mặt đất.
Sau khi Lục Ngôn Sâm nghe nói nạn nhân có thể là Hướng Thu Vân, liền xin được tham gia ca mổ. Anh không hiểu phương diện cấp cứu, chỉ tới đây làm trợ thủ, hỗ trợ đưa đồ, phụ giúp một tay.
Chủ yếu là gần đây nhà họ Hạ dường như đang bị ai để mắt tới, hơn nữa nạn nhân lần này cũng bị cố ý sát hại, rất có thể chính là Hướng Thu Vân.
Anh lo lắng trong ca mổ, sẽ có người giở trò với Hướng Thu Vân, mới tới đây.
Khi nghe tin nạn nhân tỉnh, anh lập tức đi tới, “Cô Hướng?”
Trong thâm tâm, anh không hy vọng người này là Hướng Thu Vân.
Trước đây, cô đã chịu nhiều khổ sở, ông trời không nên đối xử với cô như thế.
Hướng Thu Vân khó khăn mở mắt một cách từ từ, khi nhìn thấy Lục Ngôn Sâm, nghĩ mình nhìn nhầm. Anh không chịu trách nhiệm ở khu cấp cứu, sao có thể ở đây được?
Đến khi Lục Ngôn Sâm ngập ngừng gọi cô Hướng, cô mới xác nhận, người trước mắt chính là anh.
“Lục. . . bác sĩ Lục, nói. . . nói. . . đừng nói là. . . người. . . tôi. . . tôi chết rồi. . .”
Hướng Thu Vân hít một hơi, toàn thân đau nhức, chỉ nói một câu, cô đã đau tới cực điểm.
Nhưng những điều này còn kém xa nỗi đau trong lòng.
Cô có thể cảm giác được, con của cô đã không còn. . .
Cô sẽ không buông tha cho những kẻ đã hãm hại và giết chết đứa con của cô.
Lúc Lục Ngôn Sâm nghe được giọng nói của cô liền chắc chắn, người này là Hướng Thu Vân.
Anh nhìn khuôn mặt bị bỏng của cô, đáy mắt lộ vẻ đau lòng mà chính anh cũng không phát giác ra. Anh không rõ, vì sao cô còn sống lại muốn tuyên bố với người bên ngoài rằng mình đã chết, nhưng nhìn thấy ánh mắt cầu xin ấy, anh trịnh trọng gật đầu.
Hướng Thu Vân thấy anh gật đầu, cố nở nụ cười với anh, nhưng không còn sức.
Cô khó khăn nói một câu cảm ơn, liền ngất.
Đã có kết quả giám định ADN, nạn nhân vụ tai nạn xe và Hướng Quân có quan hệ huyết thống, từ điều này đã có thể xác định, người tron phòng cấp cứu là Hướng Thu Vân.
Khi nghe được kết quả giám định, Hạ Vũ Hào, Hướng Quân và Lâm Quỳnh Chi đều không lên tiếng, ba người hoặc ngồi hoặc đứng tại cửa phòng, im lặng không nói tiếng nào.
Mỗi phút, mỗi giây đều trở nên chậm chạp, dày vò.
Họ không dám chớp mắt chăm chú nhìn cửa phòng cấp cứu, đến khi đôi mắt đã kiệt sức mới chớp mắt một cái.
Suốt cả đêm.
Ba người không ai ngủ.
Khi trời vừa sáng, cửa phòng cấp cứu cuối cùng mở ra.
Hướng Quân không biết đã đợi trước cửa phòng cấp cứu bao nhiêu lần, bình thường Thu Vân của anh đều có thể chuyển nguy thành an, lần này chắc chắn cũng sẽ vậy!
Vừa thấy cửa mở, anh lập tức xông tới, nhưng có một người còn nhanh hơn anh.
“Thế nào?” Hạ Vũ Hào đứng trước mặt vị bác sĩ, lúc mở miệng, thanh âm thậm chí có chút run rẩy.
Bác sĩ thức trắng đêm, dưới mắt hiện lên quầng thâm, “Xin lỗi Hạ tổng, chúng tôi đã cố hết sức, nhưng vết thương của cô Hướng quá nặng, cộng thêm bị sẩy thai . . xin hãy nén bi thương.”
“!”
Hạ Vũ Hào buông bác sĩ ra, hai tay vô lực rũ xuống, cổ họng nghẹn lại, khóe mắt không khỏi đau xót.
Hướng Thu Vân và đứa bé đã. . . mất. . . rồi?
“Không thể nào! Thu Vân sẽ không có chuyện gì đâu!” Hướng Quân đẩy bác sĩ ra, vọt vào, “Thu Vân đâu? Thu Vân ở đâu?”
Vẻ điên cuồng của anh khiến các bác sĩ và y tá đều hoảng hốt, vốn dĩ đang mệt mỏi ngồi dưới đất hoặc nằm trên đất, tất cả đều bò dậy, nhìn anh.
“Thu Vân….Thu Vân!”
Hướng Quân quay cuồng như ruồi mất đầu, khi thấy người nằm trên giường phẫu thuật, anh mới ngừng lại, hai mắt trống rỗng, mờ mịt.
Người trên giường toàn thân đen thui, tóc đều bị đốt cháy khét, mặt đầy vết thương, nhìn không ra hình dáng ban đầu.
Nhưng Hướng Quân lại có linh cảm, đây là Hướng Thu Vân.
Bị thương thành như vậy, trước khi chết cô đã phải đau đớn nhường nào?
Hạ Vũ Hào cũng tiến vào, nhìn người trên giường mổ gần như cháy đen, mọi thứ trước mắt đều trở nên mơ hồ. Anh cố chớp mắt, mím môi đi đến trước giường phẫu thuật.
“Thu Vân?”
Hạ Vũ Hào khẽ gọi một tiếng, đưa tay muốn sờ mặt cô, nhưng còn chưa kịp chạm vào đã rụt lại.
Bị thương như thế, nếu anh đụng vào cô, có thể cô sẽ rất đau?
“Thu Vân, anh tới đưa em về nhà.” Hạ Vũ Hào quỳ gối trước giường phẫu thuật, chăm chú nhìn người đã nhắm nghiền đôi mắt, “Chúng ta trở về nhé?”
Anh cẩn thận từng chút vươn tay, bưng lấy mặt của cô, nhẹ nhàng hôn lên trán cô một cái.
Cô nói muốn cho anh cơ hội, cùng cô sống trọn đời, sao không giữ lời, đã rời bỏ anh mà đi như vậy?
Đổi lại lúc bình thường, mọi người xung quanh có lẽ sẽ cảm thấy thật lãng mạn.
Nhưng bây giờ trên giường phẫu thuật là một người chết đã cháy đen, các bác sĩ y tá nhìn cảnh tượng ấy, có thể hiểu được tâm trạng của Hạ Vũ Hào, nhưng vẫn cảm thấy khiếp sợ.
***