Cô giỏi hơn Hướng Thu Vân về mọi mặt, chỉ cần cô cố gắng thêm chút nữa, anh Vũ Hào chắc chắn sẽ thích cô.
____________________Trong ngục giam, Giang Hân Yên chật vật nằm rạp trên mặt đất, tâm trí dần thoát ra khỏi hồi ức.
Bây giờ gân tay, gân chân của cô ta đều đã đứt, quần áo không bị bẩn, tóc cũng bị không rối, nhưng khắp người xanh tím, trên mặt lại không có lấy một vết thương.
Đám bạn tù thấy cô ta xinh đẹp, lúc đánh cô ta sẽ không đánh mặt, còn thay phiên tắm rửa giặt quần áo cho cô ta.
Nhưng với Giang Hân Yên mà nói cũng không chuyện tốt gì, cô ta thà để bản thân bị bẩn.
Trong trại giam, nam nhốt với nam, nữ nhốt với nữ, khi có nhu cầu sinh lý sẽ tìm đến bạn tù để giải quyết.
Như nhan sắc của cô ta, tất cả mọi người vừa nhìn liền lựa chọn cô ta làm nơi phát tiết.
Nếu bị bẩn, bị bốc mùi, sẽ không ai thèm chạm vào cô ta.
Những kẻ đó đánh cô ta, mắng cô ta, nhưng lại nằm trên người cô ta thở dốc, sắc mặt dữ tợn nhìn cô ta. Cô ta muốn giãy dụa, nhưng tay chân đều không thể động đậy, chỉ đành mặc cho đám người ghê tởm này muốn làm gì thì làm.
Thực ra cô ta biết rõ, dù gân tay gân chân không đứt, nhiều người muốn làm gì đó với cô ta như thế, cô ta cũng không có chỗ phản kháng.
Trách không được Hướng Thu Vân hận cô ta như vậy, cuộc sống trong trại giam thực sự quá khó khăn. . . Chỉ là Hướng Thu Vân tốt hơn cô ta một chút, ít ra lúc ấy cô ta cũng chỉ mua chuộc vài kẻ đánh đập Hướng Thu Vân, chứ không sai khiến những kẻ đó làm nhục cô.
Giang Hân Yên kéo môi, cử động này khiến vết thương trên mặt đau đớn. Nhưng so với lúc bình thường bị đánh, cũng chẳng tính là gì.
Trong khoảng thời gian này, cô ta đã vô số lần tự hỏi.
Hối hận không?
Có hận không?
Áy náy không?
Nhưng kết quả vẫn chưa bao giờ thay đổi, cô ta không hối hận, không hận, cũng không cảm thấy day dứt.
Cô ta chỉ nghĩ mãi không ra, tình yêu là gì, cô ta thích anh Vũ Hào vì anh là người ưu tú nhất. Bất kể vẻ ngoài, năng lực hay gia thế, như anh đều hiếm như lá mùa thu, cũng chỉ có người như vậy, mới xứng với cô ta.
Nhưng tại sao anh Vũ Hào lại thích Hướng Thu Vân chứ?
Hướng Thu Vân liều lĩnh, ngu ngốc, là loại giống Hướng Quân, nếu không phải vì nhà có chút tiền, vẻ ngoài khá dễ nhìn, cũng chẳng là gì!
Cô ta cố gắng như vậy, làm nhiều việc vì anh Vũ Hào như vậy, vì sao anh không thích cô ta chứ?
Giang Hân Yên nghĩ mãi không ra, cũng không muốn nghĩ.
Nghĩ nhiều, cũng không thể thay đổi sự thật cô ta đã thua, hơn nữa là thua một cách triệt để, một tháng trước, anh Vũ Hào sắp xếp người nói cho cô ta biết, Hướng Thu Vân còn sống, đưa tới thiệp cưới của họ.
Hướng Thu Vân còn sống, hơn nữa sống rất hạnh phúc, nhưng cô ta ở trong tù sống không bằng chết, như vậy còn không phải là thua sao?
Cô ta có chơi có chịu, không hận Hướng Thu Vân và anh Vũ Hào, cũng không hề cảm thấy áy náy, chỉ có thể nói họ không còn nợ nần gì nhau nữa.
Lạch cạch!
Lúc Giang Hân Yên đang suy nghĩ miên man, cửa phòng giam mở ra.
Quản ngục bước vào, “Giang Hân Yên, anh trai cô đến thăm.”