Mục lục
Tàn độc lương duyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!



Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!


Một người có thể đóng kịch mọi lúc sao? Hướng Thu Vân không quá tin tưởng, chị dâu đối xử với cô không giống như là giả vờ!


Có lẽ chị dâu làm như thế là vì có người uy hiếp!


Trước kia Giang Hân Yên có thể uy hiếp Hạ Vũ Hào thì uy hiếp chị dâu cũng không phải là không thể!


Hướng Thu Vân đột nhiên tìm được lý do Lâm Quỳnh Chi không phản bội mình, cô rút tay lại: “Chị dâu, gần đây chị có gặp chuyện gì khó xử không? Có chuyện gì thì chị cứ nói ra, chúng ta có thể cùng nghĩ cách giải quyết!”


“Đúng vậy, gặp phải chuyện khó xử.” Lâm Quỳnh Chi dừng một chút, khẽ thở dài.


Mắt Hướng Thu Vân bỗng nhiên lóe lên ánh sáng, quả nhiên chị dâu gặp chuyện khó xử!


Cô nắm lấy tay Lâm Quỳnh Chi, nói chuyện nhanh hơn bình thường: “Chuyện gì? Chị dâu, chỉ cần chị nói qua thì em nhất định sẽ nghĩ cách giúp chị!”


“Không phải là chuyện của em sao?” Tay Lâm Quỳnh Chi đỏ lên, chẳng qua cô ta không giãy dụa: “Hạ tổng gián tiếp hại mẹ tự tử, nhưng em lại không muốn rời xa anh ta. Chị sợ ba và Hướng Quân biết được chuyện này thì sẽ đuổi em ra khỏi nhà.”


Ánh sáng trong mắt Hướng Thu Vân biến mất, cảm giác lửa đốt như dao cắt chạy khắp cơ thể.


Cô không tìm thấy lý do. . . Làm sao bây giờ, cô không tìm thấy lý do nào!


“Thu Vân, em phải giải quyết dứt khoát, em càng do dự thì càng khó chịu, còn. . .”


“Em biết rồi!” Hướng Thu Vân cắt ngang, sắc mặt trắng bệch đứng lên: “Em sẽ đưa ra quyết định trong một tuần, chị dâu, em về trước!”


Cô nói xong thì cầm túi xách đi đến giá treo quần áo, sau đó lấy áo khoác rồi bước nhanh ra cửa.


Lâm Quỳnh Chi ở phía sau gọi mấy lần, cô giả vờ như không nghe thấy.


Cô không biết phải đối mặt với chị dâu thế nào!


Ầm!


Hướng Thu Vân cúi đầu đi đường, lúc cô ra cửa thì không cẩn thận đụng vào người khác. Cô ngẩng đầu lên thì đối diện với ánh mắt quan tâm của Hạ Vũ Hào, tất cả sự nhẫn nhịn lập tức sụp đổ trước mặt anh.


“Đừng khóc.” Hạ Vũ Hào đưa hai tay ôm mặt cô, nước mắt của cô cũng giống như kim châm đâm vào lòng anh.


Bọn họ hẹn nhau cứ mười lăm phút gửi tin nhắn, anh không nhận được tin nhắn thì lo lắng cô xảy ra chuyện gì, không quan tâm đến lời dặn của cô mà chạy tới.


Không ngờ thấy cô đi ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK