Hướng Thu Vân chưa đi, cô ở trong hành lang đứng đưa lưng về phía Lâm Quỳnh Chi, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
“Em thật sự không có ý định rời khỏi Hạ tổng sao?” Lâm Quỳnh Chi đi đến bên cạnh cô, cùng cô ngắn nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, “Hiện giờ thái độ của ba với em đã như vậy, nếu ba biết chuyện này có liên quan đến Hạ tổng. . .”
Cô không nói tiếp.
“Em đã nghĩ rất kỹ, em cảm thấy Hạ Vũ Hào sẽ không làm ra chuyện như vậy.” Hướng Thu Vân hơi nhíu mày, “Chút nữa Hạ Vũ Hào sẽ tới đón em, chị dâu đừng nói đến chuyện này nữa.”
Lâm Quỳnh Chi dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô một cái, sau một lúc lâu, nói: “Tự em hãy suy nghĩ cho thật kỹ đi. Hai đứa trẻ đang chờ ở nhà, chị về trước đây.”
“Dạ.” Hướng Thu Vân còn muốn nói gì đó, nhưng lời đến bên miệng lại nuốt xuống, cô chỉ khẽ gật đầu.
Lâm Quỳnh Chi vỗ nhẹ lên vai cô, sau đó rời đi.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, bầu trời trong xanh không một gợn mây, ngay cả ánh nắng cũng thấy ấm áp hơn bình thường. Nhưng trong lòng Hướng lại mịt mù, hỗn loạn.
Thái độ của ba đối với cô là gì, cô có thể không quan tâm, nhưng còn anh trai thì sao?
Nếu chị dâu nói cho anh ấy biết, chuyện mẹ tự sát có liên quan tới Hạ Vũ Hào, anh ấy sẽ còn đối với cô như cũ được ư?
Không nói tới anh trai, còn bản thân cô thì sao. Nếu Hạ Vũ Hào thật sự có liên quan đến việc mẹ tự sát, lẽ nào cô vẫn sẽ dằn lòng tiếp tục ở bên anh?
“Sao lại ở bên ngoài? Không lạnh à?” Giọng nói của Hạ Vũ Hào truyền đến từ phía sau.
Từ công ty anh tới bệnh viện ít nhất cũng mất nửa tiếng, lúc này Hướng Thu Vân mới ý thức được, cô đã đứng đây rất lâu.
Cô sốc lại tinh thần nhìn anh, “Không lạnh. Đi thôi.”
Ánh mắt Hạ Vũ Hào rơi vào đôi tay đỏ bừng của cô, hơi nhíu mày. Anh đi đến bên cạnh, nắm lấy hai tay của cô, ủ trong lòng bàn tay sưởi ấm, hà hơi ấm vào.
“Sao lại ngốc như vậy? Không tìm chỗ nào ấm hơn ngồi chờ?” Anh ủ ấm cho cô trong chốc lát, thấy đã bớt lạnh hơn, mới kéo tay cô đút vào túi áo khoác của anh, đi về phía thang máy.
Tay Hướng Thu Vân rất ấm, nhưng trong lòng thì nóng lạnh đan xen, “Ở trong phòng bệnh rất nóng, nên muốn ra ngoài hít thở không khí.”
“Chân em vẫn chưa khỏi, đừng ở chỗ quá lạnh.” Hạ Vũ Hào cầm tay cô trong túi áo, nhìn cô, “Tay kia có lạnh không?”
Không lạnh chút nào, anh vừa mới ủ cho, vẫn còn ấm.