Mục lục
Tàn độc lương duyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!



Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!





Hạ Vũ Hào đưa Hướng Thu Vân đến Hướng gia, nhưng cô lo lắng Lâm Quỳnh Chi nghi ngờ, thuận tiện xuống xe ở một nơi cách Hướng gia khoảng hai trăm mét.


“Chị dâu trong nhà sẽ không làm gì em, Hạ Vũ Hào, anh không cần phải đi theo.” Hướng Thu Vân liên tục dặn dò Hạ Vũ Hào đừng đến đó, liền đi về phía Hướng gia.


Khi cô đến cửa, Lâm Quỳnh Chi đã đợi sẵn.


“Đi bằng gì tới đây? Có lạnh không?” Lâm Quỳnh Chi nhìn về phía sau thản nhiên hỏi.


Hướng Thu Vân cười nói: “Em đi taxi tới. Em ngồi tù hai năm, đã lâu không nhìn chung quanh, liền xuống xe sớm.”


Không biết có phải vì nghi ngờ hay không mà cô luôn cảm thấy chị dâu hỏi câu này có ý gì đó khác.


Lâm Quỳnh Chi gật đầu, nắm tay cô đi vào, “Chị nghe anh trai em nói em sợ nhất là lạnh, đi một quãng đường dài như vậy bên ngoài đã đóng băng rồi phải không? Vào uống một tách trà nóng đi.”


Hướng Thu Vân cúi đầu đi bên cạnh cô, cảm xúc đan xen trong lòng.


Anh trai tốt với cô nhưng lại kém quan tâm hơn chị dâu, từ lâu cô đã coi chị dâu như người thân của mình, nhưng sự thật thì có lẽ chị dâu đang lợi dụng cô ấy!


“Thu Vân, sao sắc mặt lại xấu như vậy? Có chuyện gì suy nghĩ sao?” Lâm Quỳnh Chi đột nhiên hỏi sau khi vào phòng khách.


Hướng Thu Vân cứng đờ người, đưa áo khoác cho người hầu, “Em đang nghĩ về Hạ Vũ Hào, em đã suy nghĩ rất lâu, nhưng không tìm ra nguyên nhân vì sao anh ấy lại hại mẹ em. Chị dâu, chị nói xem ở giữa có hiểu lầm gì không?


Khi nói lời này, cô ấy nhìn Lâm Quỳnh Chi, không để lỡ bất kì thay đổi nhỏ nào trên mặt cô ấy.


Lâm Quỳnh Chi chớp mắt, tránh đi tầm mắt của cô.


Hướng Thu Vân trong lòng chìm xuống, hóa ra trong lòng chị dâu thật sự có điều giấu giếm!


“Hẳn là sẽ không có hiểu lầm.” Lâm Quỳnh Chi nhẹ nhàng thở dài, “Chị hôm nay tới gặp emm chỉ là muốn nói chuyện này.”.


Hướng Thu Vân ngồi trên sô pha, cầm chặt chiếc cốc trong tay, cố gắng kìm nén cơn tức giận đang trào dâng trong lòng sau khi bị phản bội.


“Lịch sử trò chuyện trên điện thoại của mẹ đã bị xóa và bị Hacker điều khiển từ xa. Chị đã trả rất nhiều tiền để thuê người kiểm tra hacker, cuối cùng cũng tìm ra được danh tính của anh ta. Em có biết đó là ai không?”.


Hướng Thu Vân cau mày, hợp tác hỏi lại: “Ai?”


“Một người lập trình cao cấp của Hạ thị tập đoàn, anh ấy nói Hạ tổng nhờ anh ấy làm.” Lâm Quỳnh Chi nhìn cô lo lắng và xấu hổ, “Thu Vân, cho dù em không muốn thừa nhận nhưng cũng không thể phủ nhận. Quả thực là do Hạ tổng làm. ”


Ồ!


Chiếc cốc trong tay Hướng Thu Vân rơi xuống đất vỡ thành mấy mảnh.


Cảnh này cuối cùng cũng đến.


Hãm hại Hạ Vũ Hào!


Hướng Thu Vân siết chặt góc quần áo, chỉ cảm thấy cô như người bước vào cát lún, vô số cát đã chặn lại ngũ quan thất khiếu của cô, khiến cho cô thở không được.


Nếu không phải vừa nói ra lời này, cô còn có thể tự lừa dối mình, nói không chừng chị dâu cũng bị lừa.


Nhưng chị dâu vừa nói tin Hạ Vũ Hào, sau đó quay sang nói với cô ấy rằng Hạ Vũ Hào đã hại chết mẹ của cô … Cô ấy chỉ muốn lừa mình dối người nhưng cô ấy không thể làm được. !


“Thu Vân, em có khỏe không?” Lâm Quỳnh Chi đi đến bên cạnh cô, lo lắng ôm cô, “Hiện tại em là phụ nữ có thai, đừng xúc động quá.”


Hướng Thu Vân hất tay cô ra, cổ họng thắt lại, “Em không sao.”


Cô ấy luôn không muốn tin sự thật, giống như khi hỏi Hạ Vũ Hào, cô ấy vẫn còn tia hy vọng cuối cùng, “Chị dâu, em nghĩ ở giữa có hiểu lầm gì đó?”


“Chị cũng muốn tin là có hiểu lầm, nhưng sự thật ở ngay trước mắt, không thể không tin!” Lâm Quỳnh Chi nói: “Thu Vân, bây giờ xác định là Hạ tổng đã làm điều đó, vì vậy đừng cố chấp ôm ảo tưởng không thực tế. ”


Phải! Tôi đã chắc chắn rằng chị dâu của tôi đã nói dối, vì vậy tôi không nên có những tưởng tượng viển vông về cô ấy!


Đầu Hướng Thu Vân lướt qua những cảnh chị dâu ân cần với mình, khóe mũi chua xót, cuối cùng không cầm được nước mắt.


“Khóc đi, khóc cũng khiến em cảm thấy dễ chịu hơn.” Lâm Quỳnh Chi đưa cho Hướng Thu Vân vài tờ khăn giấy, “Mặc dù chị không biết tại sao Hạ tổng lại làm như vậy, nhưng anh ấy đã làm việc này không nghi ngờ gì nữa. Em định làm gì. ? Muốn ở cùng anh ta sao? ”


Hướng Thu Vân lấy khăn giấy lau nước mắt trên mặt cô, “Nhưng em đã có con của anh ta rồi, với bản tính độc đoán của anh ta, em không thể bỏ đi.”


Nghe đến đây, Lâm Quỳnh Chi suýt chút nữa không nhịn được nói: “Không sao, chỉ cần em muốn rời đi, chị nhất định sẽ tìm cách đưa em đi!”


“Chị dâu hình như muốn em rời khỏi anh ấy?” Hướng Thu Vân cổ họng khô khốc, muốn uống chút nước để làm ẩm cổ họng, nhưng tay lại run đến mức không cầm nổi ấm trà.


Lâm Quỳnh Chi nhất thời cứng đờ trên mặt, nhưng cũng nhanh chóng cúi đầu, rót một ly nước, đưa cho Hướng Thu Vân.


“Đó là điều chắc chắn. Nếu em biết Hạ tổng có liên quan đến cái chết của mẹ, mà em vẫn ở bên cạnh anh ấy, với tính cách của cha và anh trai em, em nhất định sẽ bị đuổi ra khỏi Hướng gia. Chị không muốn viễn cảnh đó xảy ra. ”


Hướng Thu Vân cúi đầu, một lúc lâu sau mới khàn giọng nói: “Em sẽ nghĩ lại.”


Cô chưa bao giờ nghĩ rằng chị dâu sẽ tính kế mình, cô bây giờ đang rối bời, không biết phải làm gì tiếp theo!


Lâm Quỳnh Chi trong mắt hiện lên một tia khẩn trương, nhưng cũng không có thúc giục, “Vậy em nghĩ đi. Nhưng không còn nhiều thời gian cho em. Một tuần nữa chị sẽ nói cho cha và Hướng Quân chuyện. ”


Hướng Thu Vân vâng một tiếng thẫm thờ, đi tới cầm ấm trà trên người lên, lỡ tay chạm vào thân ấm liền bị bỏng tay.


“Sao em bất cẩn như vậy?” Lâm Quỳnh Chi cau mày nói, chạy lên lầu lấy kem trị bỏng, cẩn thận bôi lên chỗ bị thương cho cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK