Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Ba Giang kiềm nén tức giận, miễn cưỡng nở nụ cười: “Dì Lâm uống say nên mới ngủ với ba cậu, mang thai cũng là chuyện trùng hợp. Tôi biết cậu rất khó chấp nhận chuyện này, nhưng dù sao cũng là sự thật.”
“Cũng không khó chấp nhận, dù sao trước kia cũng xảy ra không ít chuyện tương tự.” Hạ Vũ Hào nói ra: “Tôi rất tò mò chú Giang là đàn ông, chẳng lẽ không cảm thấy mất mặt sao? Lúc trước mấy người muốn Hân Yên gả cho tôi, không lo lắng chúng tôi là anh em cùng cha khác mẹ sao?”
Ba Giang đã làm xét nghiệm ADN hai đứa bé, nhưng nếu ông ta thừa nhận chuyện này thì càng mất mặt!
Hạ Vũ Hào cũng không chờ ông ta trả lời mà nói tiếp: “Coi như trong bụng Dì Lâm là con của ba tôi thì tôi cũng không thể cho nó bất cứ thứ gì, ba tôi gieo rắc nòi giống bên ngoài nhiều như vậy, không lẽ tôi phải cho mỗi người sao?”
Ba Hạ nói mẹ Giang là chân ái, nhưng lại cưới Triệu Phương Loan, mà ăn chơi trác táng bên ngoài, không biết có bao nhiêu tình nhân nhỏ, mọi người đều biết chuyện đó.
“Dì à, cháu cảm thấy chỗ này có chút lạnh, hay là dì và cháu vào phòng bệnh ngồi một lát nhé?” Hướng Thu Vân lo lắng tình cảnh này làm cho Triệu Phương Loan khó chịu.
Triệu Phương Loan cười vỗ vào tay của cô: “Dì không sao.”
Bà đã sớm quen với tình cảnh này. Trước kia còn có không ít kẻ thứ ba ỷ vào có chồng bà làm chỗ dựa mà đến cửa ép bà ra đi, chuyện đó còn tốt hơn tình huống này biết nhiêu.
Mẹ Giang không phải là người có kiên nhẫn, trực tiếp hỏi: “Vũ Hào, cậu cho dì một câu trả lời khẳng định, cho hay là không cho?”
“Không cho.” Hạ Vũ Hào trả lời ngắn gọn.
Mẹ Giang không nghĩ tới anh không nể mặt như thế, thẹn quá hoá giận: “Hôm nay tôi mời một số người tới, nếu cậu không sợ nhà họ Hạ mất mặt thì tôi sẽ đưa tin ra ngoài!”
Nếu chuyện này truyền ra ngoài thì có ảnh hưởng không tốt với Tập đoàn Hạ Thị, bà ta không tin anh không đồng ý!
“Bà đưa tin đi.” Hạ Vũ Hào không thèm để ý đến bà ta, bà ta dây dưa làm anh thấy phiền, ra lệnh cho vệ sĩ: “Ông nội muốn yên tĩnh một chút, đuổi bọn họ ra ngoài.”
Anh nói xong thì cũng không quan tâm mẹ Giang nói thêm gì nữa, anh ôm eo Hướng Thu Vân đi về phía thang máy.
Ba Hạ muốn ngăn cản bọn họ lại thì Triệu Phương Loan nói: “Ba không còn, sau này Vũ Hào sẽ quản lý cả nhà này, ông suy nghĩ cho kỹ xem có nên ra mặt vì người phụ nữ mình yêu mến hay không.
Ba Hạ nghe vậy thì sự phẫn nộ trên mặt cũng hiện lên vẻ do dự, ông ta đi về phía trước hai bước, cuối cùng vẫn dừng lại.
Triệu Phương Loan cười mỉa, đồ vô dụng!
Ông cụ Hạ mất làm cho chấn động toàn thành phố B, đầu đề các bài báo và truyền thông đều là tin tức về việc ông cụ qua đời.
Mọi người kiêng dè ông cụ Hạ, ông ta vừa mất thì có người đã đưa tin tập đoàn Hạ Thị và thí nghiệm trên người có liên quan với nhau, chèn ép tập đoàn Hạ Thị một chút, nhân cơ hội này lấy thêm lợi ích.
Chẳng qua không biết tại sao tất cả truyền thông không dám đưa tin chuyện này, bọn họ tìm tới cảnh sát muốn bọn họ hỗ trợ làm chứng cũng bị từ chối.
Trong tang lễ của ông cụ Hạ, các nhân vật quyền quý của toàn thành phố B đều đến, còn có không ít người có tiếng tăm từ nơi khác. Ngay cả nhà họ Phong cũng cho Phong Mục đến thể hiện tấm lòng.
Tang lễ vô cùng náo nhiệt, chẳng qua đại đa số không hề tỏ vẻ đau lòng mà chuyện trò vui vẻ, nhân cơ hội mở rộng các mối quan hệ của mình.
Hướng Thu Vân và Hướng Quân đại diện cho nhà họ Hướng, bởi vì Lâm Quỳnh Chi thiếu một cánh tay nên hiếm khi ra ngoài.
Hướng Quân vốn ghét nhất những trường hợp này, nhưng lần này anh ta đến đây cũng trò chuyện với người khác giống như Hướng Bách Tùng trước kia.
Hướng Thu Vân nghe anh ta nói về chủ đề mình ghét nhất lúc trước thì có chút không quen lắm, cô tìm cớ rời đi.
Cô vừa ra ngoài thì có người gọi.
“Hướng Thu Vân.”
Giang Minh Thắng do dự một chút rồi đi về phía cô.
Hướng Thu Vân nhìn thấy anh ta thì quay đầu bước đi. Cô và người nhà họ Giang không có gì để nói, cũng không muốn gặp bọn họ.
“Hướng Thu Vân!” Giang Minh Thắng đi nhanh mấy bước kéo tay cô lại, đáy mắt hiện lên sự u ám.
Trước kia cô và anh rất thân thiết, sẽ không nhìn thấy anh ta đã chạy đi.
Hướng Thu Vân dùng sức hất anh ta ra, không kiên nhẫn hỏi: “Có chuyện gì?”
Nếu không phải người ở đây quá nhiều, cô sợ bị anh dây dưa làm cho người khác hiểu lầm thì cô sẽ không ở đây hỏi anh ta có chuyện gì!
Giang Minh Thắng nhìn cô, vẻ mặt phức tạp: “Cho dù lần trước anh và Tống Như không tìm các em nói chuyện hợp tác thì các em cũng biết những chuyện Hân Yên làm, đó là bẫy do các em lập ra đúng không?”
“Phải.” Hướng Thu Vân nói.
Chỉ trách Giang Hân Yên và người nhà Giang quá tham lam, đầu óc quá tối, nếu không phải bọn họ muốn đưa nhà họ Hướng vào chỗ chết, cũng sẽ không trúng kế liên tục, rơi xuống tình trạng này!
Giang Minh Thắng đã biết đáp án, nhưng anh ta nghe câu trả lời của cô thì nhất thời vẫn khó chấp nhận.
Anh ta nhìn cô, cười chua xót: “Hướng Thu Vân, em thay đổi rồi.”
Cô thay đổi đến mức anh ta không nhận ra.
Nhưng cho dù như thế, anh ta vẫn không buông bỏ được cô.
“Đúng vậy, tôi thay đổi bởi vì bị em gái tốt của anh ép buộc.” Hướng Thu Vân lạnh nhạt nhìn anh ta.
Con người cũng sẽ thay đổi để tiếp tục tồn tại.
Trong mắt cô không có chỉ trích, cũng không có tức giận, ánh mắt nhìn người xa lạ, lạnh nhạt không có tình cảm.
Nhưng lại giống như lửa thiêu đốt linh hồn của Giang Minh Thắng, đau đến mức anh ta cố cuộn mình lại: “Anh xin lỗi.”
Cho dù anh ta nói xin lỗi nhiều lần cũng vô dụng, nhưng vẫn muốn nói.