Đọc truyện hay:
Đánh giá 5 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
***
“Chuyện này. . . Chuyện này. . .” Hộ lý có chút gấp: “Mợ Hướng, nếu như chúng tôi nhặt được mặt ngọc này mà không biết của ai thì chúng tôi cũng sẽ không đến tìm cô!”
Bác sĩ Lục nói với cô ta nếu mợ Hướng nghi ngờ, không biết nên giải thích thế nào thì cứ như vậy nói.
Lâm Quỳnh Chi nghe vậy thì sửng sốt.
Cô ta nói cũng đúng.
Chẳng qua cô ta vẫn cảm thấy hai người này không đúng lắm: “Cám ơn hai người đã đưa mặt ngọc này cho tôi.”
Cô ta không hề đề cập tới chuyện đưa bọn họ đến gặp Hạ Vũ Hào.
Hộ lý cũng không ép mà nhìn Hướng Thu Vân rồi nói: “Vật quay về với chủ là chuyện tốt, nhưng mặt của cô Quan. . .”
Cô ta không nói tiếp, tránh cho Lâm Quỳnh Chi cảm thấy cô tranh công giúp Hướng Thu Vân: “Chúng tôi ra ngoài cũng hơi lâu nên phải trở về. Không thể nhìn thấy Hạ tổng thì hơi đáng tiếc, làm phiền mợ Hướng đưa mặt ngọc và lá thư giao cho Hạ tổng, chúng tôi đi trước.”
Bác sĩ Lục đã dặn: Nếu mợ Hướng không đưa bọn họ đến gặp Hạ tổng thì rời đi, chỉ cần mợ Hướng đưa mặt ngọc và lá thư cho Hạ tổng là được.
“. . . Được.” Lâm Quỳnh Chi cảm thấy cứ để bọn họ đi như thế thì hơi không có đạo đức, nhưng mục đích của bọn họ quá đáng nghi, vẫn không nên đưa đến gặp Hạ tổng.
Hộ lý cũng không nói thêm, gật đầu với cô ta xong thì đẩy Hướng Thu Vân ra ngoài.
Lâm Quỳnh Chi nhìn bọn họ rời đi mới cầm mặt ngọc và lá thư đi tìm Hạ Vũ Hào: “Hạ. . .”
“Cô lấy ở đâu?” Cô ta chưa nói xong thì Hạ Vũ Hào đã cắt ngang. Anh đi tới cầm lấy mặt ngọc trong tay cô ta, ánh mắt trống rỗng lóe sáng lên.
Lâm Quỳnh Chi đoán được anh nhìn thấy những thứ này sẽ rất kích động, nhưng anh kích động như vậy dọa cô ta giật mình. Cô ta dừng một chút rồi đưa lá thư ra.
“Trước kia cô Quan được Hướng Thu Vân giúp đỡ mang đến, cô ấy đến hiện trường tìm manh mối, nhưng vô tình phát hiện ra mặt ngọc. Ngoại trừ mặt ngọc thì còn đưa một lá thư.”
Hạ Vũ Hào nhận lấy lá thư này muốn mở ra, nhưng anh chỉ mở một nửa rồi đóng lại, không ngừng vuốt ve mặt ngọc trong tay.
Anh luôn cảm thấy trên đó vẫn còn nhiệt độ của Hướng Thu Vân.
–
Hộ lý đẩy Hướng Thu Vân muốn rời đi, nhưng cô từ chối: “Tôi muốn ở đây đợi một lát.”
“Cả người cô bị bỏng, ở bên ngoài rất dễ nhiễm trùng. Mà lúc cô viết lá thư này đã chịu đựng rất nhiều, vết thương vỡ ra, nên tranh thủ trở về bệnh viện xử lý.” Hộ lý nói.
Hướng Thu Vân lắc đầu: “Cô Hướng giúp tôi, tôi muốn ở đây đợi một chút.”
Sau khi kết thúc tang lễ, Hạ Vũ Hào và anh trai chị dâu chắc chắn sẽ rời đi, đến lúc đó nói không chừng cô có thể nhìn thấy bọn họ.
Tại đây có hình ảnh