Mục lục
Tàn độc lương duyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trung ương đã sớm bắt đầu điều tra ông ta, sở dĩ không ra tay là vì chứng cứ trong tay bọn họ chưa đủ. Nếu hiện tại ông ta giết Hạ Vũ Hào thì tự tay dâng mình lên.
Rầm!
Bộ trưởng Trâu u ám ném khẩu súng lên bàn, tiện tay châm điếu thuốc, ông ta ngồi ở trên ghế phun khói: “Ngồi đi.”
Ánh mắt Hạ Vũ Hào nhìn khẩu sung trên bàn rồi ngồi xuống nói: “Lần này bộ trưởng Trâu nghiêm túc nói chuyện giao dịch với tôi sao?”
“Cậu thông minh như vậy, tôi dám đùa giỡn sao?” Bộ trưởng Trâu lại hút một hơi, ném điếu thuốc lên nửa túi tài liệu chưa cháy.
Tàn thuốc chớp tắt nhưng rất nhanh bốc cháy lên.
“Nếu như từ đầu bộ trưởng Trâu nghiêm túc nói chuyện giao dịch với tôi thì tôi cũng không đến nỗi đề phòng ông như phòng trộm.” Hạ Vũ Hào nói.
Bộ trưởng Trâu muốn đợi Hạ Vũ Hào đến, sau khi ông ta cầm được tài liệu thì sẽ giết chết anh, không nghĩ tới anh lại có chiêu khác.
Hiện tại kế hoạch rối loạn, chỉ có thể dựa theo lời Hạ Vũ Hào.
“Nếu tôi đưa người cho cậu, nhưng cậu không đưa sổ sách cho tôi thì sao?” Bộ trưởng Trâu cầm ly nước đổ lên đống tro, đáy mắt đầy hận ý.
Hạ Vũ Hào làm như không thấy: “Ông cho một người đi lấy sổ sách ở chỗ tôi nói, tôi ở đây đón Hướng Thu Vân, khi nào anh ta lấy được sổ sách, tôi đón được Hướng Thu Vân. Ông có thể quay về, tôi cũng có thể rời đi, Bộ trưởng Trâu có đồng ý không?”
“Cậu rất thông minh.”
“Quá khen.”
Có người đi tới thu dọn đống tro trên bàn.
Hạ Vũ Hào và bộ trưởng Trâu ngồi đối diện, không ai lên tiếng nữa. Nhưng có lẽ bộ trưởng Trâu cố ý thông báo tay súng bắn tỉa nhắm vào Hạ Vũ Hào, mang theo ý cảnh cáo.
Khoảng nửa tiếng sau.
Bộ đàm vang lên một giọng nói: “Người đã đến rồi.”
Đáy mắt Hạ Vũ Hào trầm xuống khó nhìn thấy, cơ thể cũng ngồi thẳng lên.
“Vậy mời cô Hướng lên đây.” Bộ trưởng Trâu cau mày nói.
Người bên kia dừng một chút, ấp úng nửa ngày không nói ra.
Bộ trưởng Trâu tức giận nói: “Chuyện gì? Tôi nói mấy người mời cô Hướng lên đây, không hiểu tiếng người sao?”
“Không, không phải. Nhưng những người trở về.” Giọng của người đàn ông càng ngày càng nhỏ: “Không có cô Hướng. Anh ba nói sau khi chặn người của ông cụ Hạ thì đã cho ba người anh em đưa Hướng Thu Vân quay về. Theo lý thuyết. . .”
Bộ trưởng Trâu lộp bộp trong lòng một chút, vội vàng liếc Hạ Vũ Hào một chút quát lớn: “Câm miệng! Lập tức liên lạc với người đưa cô Hướng đi, ra lệnh cho bọn họ trong vòng mười phút phải nhất định đưa cô Hướng đến trước mặt tôi!”
Ông ta đề phòng an toàn nên nói bọn họ lái xe màu đen bình thường. Nếu lúc bọn họ bắt cóc Hướng Thu Vân bị người ta phát hiện thì sẽ dễ dàng chạy trốn trong dòng xe.
Nhưng hiện tại xem ra. . . Chẳng lẽ chiếc xe đưa Hướng Thu Vân đi không phải do ông ta sắp xếp, đám cấp dưới đã hiểu lầm?
Hạ Vũ Hào híp lại lại, trong đầu hiện lên mấy chiếc xe màu đen bình thường trong tin tức, cũng đoán được tình huống này.
Nhưng anh vẫn chưa xác nhận chính xác thì cũng không thể tùy tiện rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK