Thẻ loại: Ngôn tình, Ngược, Hào môn gia thế
Đọc tại web Nh.a.yho.com
Cảm ơn các bạn đã đồng hành cùng bộ truyện do nhóm лhayhȯ edit. Hiện tại, mình vừa nhận chương từ các bạn ctv gửi về. Số chương hiện đã hơn 300 chương so với ở web. Chúng mình xin đăng trước trong nhóm kín để các bạn có đóng góp xem trước. Để đọc nhanh hơn bạn có thể ủng hộ nhóm dịch và vào group đọc nhé.
Vào nhóm kín để đọc nhiều hơn
Chương 429: Chiếc xe là một chiếc xe tốt, nhưng đầu óc có thể bị bệnh!
Người đàn ông mang theo máy ảnh và người phụ nữ gầy với chiếc máy ảnh DSL đeo trên cổ nhìn cảnh này, cảm thấy sự phát triển của mọi thứ có chút kỳ diệu.
Hướng Thu Vân thay quần áo, đeo lại mặt dây chuyền màu xanh lục, sau đó đi ra chỗ chiếc xe thể thao của Bùi Tùng.
Gần đến tháng mười một, thời tiết rất lạnh, Hướng Thu Vân đang ngồi trong xe thể thao ăn mặc lộng lẫy thổi gió mát, vừa đi trên đường được mười phút thì thấy được một đoàn người đang nhìn như điên.
Ngay cả khi họ dừng lại ở ngã tư và chờ đèn đỏ, cô vẫn thấy một vài người đang hướng về phía cô nhìn–
“Chiếc xe là một chiếc xe tốt, nhưng đầu óc có thể bị bệnh!”
“Cô ấy ăn mặc như vậy và ngồi trong một chiếc xe mui trần, cô không cảm thấy lạnh sao?”
“Khoe của thôi! Nhìn người đàn ông và người phũ nự đều ăn mặc lộng lẫy như vậy, hẳn là ăn chơi trác táng, có ít tiền nên nóng lòng muốn khoe khoang!”
Bùi Tùng tháo kính râm xuống, quay đầu liếc mắt nhìn đám người, mặt đen lại nguyền rủa.
Hướng Thu Vân làm như không nghe thấy.
“Cô cũng cho rằng tôi ăn mặc như bọn nhà giàu mới nổi giống họ?” Bùi Tùng quay đầu hỏi.
Hướng Thu Vân, “Nếu anh là một nhà giàu mới nổi, liền không có nhà nào nữa cũng giàu.”
Đèn xanh, xe lại khởi động lại.
“Đi xe mui trần bây giờ có giống ngu xuẩn không?” Bùi Tùng Jun vẻ mặt u ám hỏi lại.
Hướng Thu Vân sờ cánh tay bị gió lạnh thổi qua, nhẹ nói: “Bởi vì bọn họ không lái được loại xe này, hiện tại có rất nhiều người ghét bỏ nhà giàu.”
Bùi Tùng khịt mũi, “Một lũ đáng thương!”
Nói xong anh ta nhấn ga và ngang nhiên lạng lách giữa thành phố tấp nập.
Hướng Thu Vân nắm chặt dây an toàn cố kìm nén những gì đang không ngừng trào lên trong bụng, sắc mặt tái nhợt nhưng không nói lời nào.
Bùi Tùng biết Hạ lão gia tử nằm viện, trên đường đi liền bỏ ra trăm vạn mua một đống sản phẩm dinh dưỡng, sau đó lái xe đưa Hướng Thu Vân đi bệnh viện.
Xe dừng trước bệnh viện, Hướng Thu Vân đi theo Bùi Tùng xuống xe.
“Tôi là ân nhân của cô, cô đứng xa như vậy làm gì?” Bùi Tùng mắng Hướng Thu Vân, trong tay cầm theo một đống chất dinh dưỡng.
Hướng Thu Vân mím môi, đi tới bên cạnh hắn vài bước.
“Nặng quá, cô cầm đi!” Bùi Tùng chưa từng làm loại việc nặng nhọc này, vẻ mặt u ám nhét hết chất dinh dưỡng vào trong tay Hướng Thu Vân.
Nhưng trước khi Hướng Thu Vân vươn tay nhận lấy, một đôi tay trắng nõn thon dài đã vươn ra cầm lấy đống đồ, “Hai vị muốn đi phòng bệnh nào?”
Hướng Thu Vân ngẩng đầu nhìn thấy Lục Ngôn Sâm mặc áo khoác trắng đứng trước mặt cô, ánh mặt trời chiếu vào, ngay cả lúm đồng tiền sâu trên gương mặt cũng đều tràn ngập ánh nắng.
“Đi gặp Hạ lão gia tử, phiền bác sĩ Lục rồi.” Hướng Thu Vân nói.
Lục Ngôn Sâm cười, “Thuận tiện thôi, đừng khách sáo.”
Anh liếc nhìn chân của Hướng Thu Vân, “Chân của Hướng tiểu thư gần đây thế nào?”
“Cũng tốt, làm phiền bác sĩ Lục quan tâm rồi.” Hướng Thu Vân nói.
Bùi Tùng nghe lời chào hỏi giữa hai người, khóe mắt nhướng lên không kiên nhẫn, “Ngươi là ai?”
“Lục Ngôn Sâm, bác sĩ ở bệnh viện này.” Lục Ngôn Sâm một tay cầm lấy tất cả chất dinh dưỡng, sau đó thả lỏng một tay vươn tới trước mặt Bùi Tùng.
Bùi Tùng chỉ liếc nhìn, sau đó ghét bỏ nhìn đi chỗ khác.
Lục Ngôn Sâm không hề cảm thấy xấu hổ, tự nhiên rút tay về.
***
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Đọc truyện được cập nhật nhanh nhất trên n hayho.com
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!