“Hạ tổng, cái này cái này. . .” Mộng Hàm hiếm thấy nói lắp..
Mắt Hạ Vũ Hào hơi lạnh liếc cô, cầm đầu khủng long đi vào.
Trong phòng, những người khác cũng bị trang phục này của anh là cho ngạc nhiên, nhất thời, bầu không khí yên tĩnh, tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.
Chung Khánh Hiên cùng Phong Mục đi phía sau Hạ Vũ Hào.
“Đúng là hủy hoại thuần phong mỹ tục.” Phong Mục mặt không đổi sắc quét mắt khe rãnh trước người Mộng Hàm.
Mộng Hàm liếc mắt đưa tình với anh, giọng nói quyến rũ, “Nếu ngại huỷ hoại đồi phong mỹ tục, buổi tối đừng dày vò tôi!”
Nháy mắt, mặt mày Phong Mục đen lại, nặng nề hừ một tiếng, đi ra ngoài.
“Khụ, ở đây còn có chàng trai rất thuần khiết đấy, đừng có tùy tiện lái xe.” Chung Khánh Hiên làm bộ đẩy kính mắt gọng vàng, “Chị Lan, giúp tôi chụp thêm vài tấm ảnh Vũ Hào mặc đồ khủng long đi, trở về sẽ cho chị hồng bao.”
Mộng Hàm dựa vào tường, “Tôi còn chưa muốn chết.”
“Chị trộm chụp, sẽ không bị phát hiện.” Thừa dịp lúc Hạ Vũ Hào không chú ý, Chung Khánh Hiên thấp giọng nói: “Trao đổi đi, tôi cho chị biết, vì sao Vũ Hào lại đột nhiên chọn bộ đồ khủng long này.”
Mộng Hàm hào hứng, đôi mắt hoa đào khẽ động
“Vũ Hào ra quyết định, vì sợ có người nói Hướng Thu Vân. Được, nói cũng đã nói xong, nhớ phải chụp ảnh thật nét đấy!” Chung Khánh Hiên lén lút nói xong, nhanh chóng cầm một bộ khủng long khác đi.
Khi Hướng Thu Vân nhìn thấy Hạ Vũ Hào mặc đồ khủng long cũng vô cùng kinh, “Sao anh lại mặc như vậy?”
Trong trí nhớ, cho tới bây giờ anh đều là ăn mặc ngay ngắn, chỉnh tề, chưa bao giờ mặc đồ như thế.
Hơn nữa hôm nay là hôn lễ của họ, mặc quần áo gì, trước đó đều đã chọn xong.
” Không phải anh không thích khủng long à?” Hạ Vũ Hào nhận lấy bộ đồ khủng long trong tay Chung Khánh Hiên, đưa cho cô, “Của em.”
Hướng Thu Vân không nhận, chỉ nói: “Đây là hôn lễ.”
Rất nhiều người đến hôn lễ của họ, nếu anh thật sự mặc như vậy, không biết người khác sẽ nghĩ thế nào!
“Mặc như vậy trong hôn lễ, không phải càng thú vị sao? Em tự thay, hay là anh thay giúp em đây?” Hạ Vũ Hào hai tay dâng mặt của nàng, đáy mắt mang theo vài phần trêu chọc.
Mặt Hướng Thu Vân hơi nóng lên, “Em. . . tự em sẽ thay.”
Cô mặc xong bộ đồ khủng long trang, cùng anh bước lên xe, mới chợt nghĩ ra
Mặc như vậy thì không cần phải lộ mặt nữa.
Anh làm vậy, là vì cô sao?
Nhậm Gia Hân cảm thấy đợi người ở cửa chắc chắn rất nhàm chán, hơn nữa thời gian vẫn còn sớm, cô liền chơi trò chơi. Nhưng đến lúc cô đã chơi xong thì thấy xa xa mấy chục chiếc xe đã rời đi.
“Quái lạ, sao nhiều xe thế nhỉ? Đi đâu vậy?”