Tác giả: Phong Xuy Lạc Diệp
Thể loại: Ngôn tình, Ngược, Hào môn gia thế
Vào nhóm kín để đọc nhiều hơn: Link vào nhóm
Truyện được edit bởi nhóm VietWriter. Nếu bạn đang đọc bản dịch này tại một trang nào đó khác thì đó là bản copy chưa được sự đồng ý của chúng mình.
Chương 261: Không muốn nhìn thấy Hạ Vũ Hào
Anh ta liếc nhìn Lục Ngôn Sâm và Hướng Thu Vân, cau mày gần như không nhìn thấy, rồi bước tới với tư thế rất chậm chạp, không tự nhiên.
“Hạ tổng.” Lục Ngôn Sâm nhẹ nhàng chào hỏi, sau đó đặt Hướng Thu Vân lên giường chuyển.
VietWriter
Hạ Vũ Hào ừm một tiếng, vừa liếc ánh mắt liền rơi vào Hướng Thu Vân, ảm đạm xuống.
Hai mắt đối diện nhau, lông mi Hướng Thu Vân không tự chủ được run lên, chân tay bủn rủn, khi anh từng bước đến gần cô, thân thể cô có chút cứng ngắc, trên trán cũng túa ra mồ hôi.
Cô không biết chuyện gì đang xảy ra với mồ hôi trên trán anh, nhưng mồ hôi trên người cô là vì bị anh doạ sợ.
Thuốc mê và thuốc an thần sẽ được tiêm trong quá trình cấp cứu, cô ấy sẽ không tỉnh lại ngay sau cấp cứu, cho dù có tỉnh dậy cũng không nên ở trạng thái này.
Điều đó có nghĩa là--
Anh hẳn đã biết rằng lần này cô nói dối.
“Không sao chứ?” Hạ Vũ Hào đi rất chậm đến giường chuyển, hỏi Hướng Thu Vân.
Hướng Thu Vân vẫn đang mặc áo vét, lưng đã ướt đẫm mồ hôi, dù biết bao năm nay anh hiểu lầm cô, chính là anh có lỗi, nhưng cô vẫn sợ anh, nhưng mà là hận thù và không cam lòng cùng tồn tại với nỗi sợ hãi.
“Làm anh thất vọng rồi, tôi chưa chết.” vừa sợ vừa hận, cuối cùng lời đến miệng lại là hận ý.
Hận thù không chút lay chuyển trong mắt cô xuyên qua Hạ Vũ Hào, yết hầu của anh khẽ đảo một cái, nói: "Nếu em không có việc gì thì trở về phòng nghỉ ngơi đi."
Anh dừng lại, nhìn cô chằm chằm và nói: "Sau này đừng làm thế nữa."
“Cái gì ta có thể và không thể làm, trong lòng tôi tự biết, không cần anh dạy.” Hướng Thu Vân tay chân mềm nhũn mà ngẩng đầu nhìn hắn chằm chằm, “Anh không phải nói rằng anh tin tôi sao? "
“tin tôi, sự việc hai năm trước chỉ là một sự hiểu lầm, tôi không bao giờ có lỗi với anh, nhưng ngược lại anh có lỗi với tôi!!"
Cô ấy cảm xúc kích động và giọng nói của cô có chút sắc bén vì lên tone.
Ở bên cạnh, Hướng Quân đóng đinh ánh mắt trên người Hạ Vũ Hào, từng tế bào trong cơ thể đều căng lên, ở trạng thái cảnh giác cao độ.
“… Thực xin lỗi.” Hạ Vũ Hào lau mồ hôi lạnh trên đầu cùng bụng dưới đau rát, mờ mịt nói.
Nghe đến đây, Hướng Quân suýt chút nữa nhảy ra khỏi giường, Hạ Hạ Hạ... Hạ Vũ Hào thật sự là đang xin lỗi Thu Vân sao?
“Lời xin lỗi của Hạ tổng, tôi nhận không nổi, cũng không cần.” Hướng Thu Vân chế nhạo ngón tay run rẩy: “Anh đã biết là hiểu lầm, bây giờ anh có thể để tôi rời khỏi Mộng Hương được chưa?”
Hạ Vũ Hào ừm một tiếng, vẻ mặt vừa giận vừa sợ của cô in sâu vào đáy mắt anh, tim anh như bị kim đâm, một nhát không chết nhưng đau không chịu nổi.
Thích ... Chính là cảm giác này sao?
Nó có vẻ khác với những gì Khánh Hiên đã nói, nó không khiến người ta cảm thấy hạnh phúc mà lại khiến người ta cay đắng.( nghiệp quật không trượt phát lào haha)
Sau khi nhận được câu trả lời dứt khoát, thân thể căng thẳng của Hướng Thu Vân mới dịu đi một chút, không nhìn anh nữa mà nhảy ra khỏi giường bệnh, quay đầu bước nhanh về phía thang máy.
Cô thật sự không muốn nhìn thấy Hạ Vũ Hào một giây nào!
***
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Đọc truyện Tàn độc lương duyên được cập nhật nhanh nhất trên VietWriter
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!