Mục lục
Tàn độc lương duyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Truyện đã được nhóm dich nhayhȯ .com hoàn thành – FULL.


Nếu bạn yêu thích bộ truyện này và muốn đọc full thì có thể đóng góp chút kinh phí cho team edit truyện n hảy hố và vào nhóm đọc hết nhé:


Chương 573: Thực xin lỗi, cháu nói dối
“Không phải là rất lợi hại sao? Sao bây giờ lại không nói gì?” Hạ lão gia tử lần đầu tiên bị lừa như vậy, hơn nữa thêm chuyện xảy ra ở đại hội cổ đông lúc trước, sắc mặt của ông xấu đến tột cùng, “Tất cả quỳ xuống!”
Hạ Vũ Hào cũng không phản bác, quỳ trên mặt đất một cái huỵch toẹt, nhưng khi Hướng Thu Vân chuẩn bị quỳ xuống, liền vươn tay đỡ cô, “Đừng quỳ, trên đất lạnh lắm.”
“Nhưng là tôi đã chọc giận ông nội, chuyện này… quả thực là lỗi của tôi.” Hướng Thu Vân không khóc nhưng đôi mắt đỏ hoe khiến người ta xót xa.
Hướng Thu Vân thái độ có chút khác thường, Hạ lão gia tử chú ý tới.
Nhưng cơn tức giận của ông nhanh chóng khiến ồn để lại sự xa lạ này sau đầu, ông khịt mũi đi tới chỗ Hướng Thu Vân, với chiếc nạng trong tay nhắm vào đầu gối sau của cô, lạnh lùng nói: “Là tự quỳ, hay là tôi để cô quỳ.”
“Ông nội, con …” Hướng Thu Vân vừa mở miệng, nạng đã đập vào người cô.
Cô không ngờ Hạ lão gia tử lại đột nhiên làm như vậy, ông lại dùng sức rất nhiều, đồng tử cô hơi hơi mở ra, tay vô thức che chở bụng dưới.
Hạ Vũ Hào nhanh chóng đứng dậy, nhưng vẫn không ngăn được ông, Hướng Thu Vân ngã quỳ trên mặt đất rầm một cái, thân trên không tự chủ nhảy về phía trước.
Xoẹt.
Âm thanh của những mảnh sứ vỡ đâm vào da thịt người nghe rõ ràng lạ thường.
Chiếc cốc vỡ ngay bên cạnh, cánh tay Hướng Thu Vân vừa đè lên mảnh sứ vỡ, máu tươi đậm đặc lập tức chảy ra.
“Hướng Thu Vân!” Hạ Vũ Hào định giúp Hướng Thu Vân, cô nháy mắt ngăn cản anh, nhưng anh vẫn giả vờ như không nhìn thấy gì, mà tiến lên đỡ cô, để cô dựa vào trong tay anh, “Thế nào rồi?
“Không sao.” Hướng Thu Vân lắc đầu.
Thấy hai người đều không có coi trọng lời nói của mình, Hạ lão gia tử mặt như mây đen, dùng gậy gõ mạnh xuống đất vài cái, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vũ Hào, ngươi đừng ép ta.”
“Anh ấy chỉ là quá lo lắng cho tôi dùng đứa nhỏ. Đừng tức giận.” Hướng Thu Vân đẩy Hạ Vũ Hào ra, quỳ trên mặt đất.
Cô không nhắc tới đứa nhỏ cũng không sao, vừa nghe đến từ đứa nhỏ, Hạ lão gia tử nghĩ đến ông bị chơi xỏ, sắc mặt lập tức ảm đạm xuống.
“Đã đến lúc nào rồi, còn dám nói dối ta mang thai giả!” Hạ lão gia tử nhấc chân đá Hướng Thu Vân.
Hạ Vũ Hào cau mày bước nhanh về phía trước, nhưng dưới cái nháy mắt của Hướng Thu Vân, anh dừng động tác lại, “Nếu ông không muốn tăng thêm cháu, có thể đạp xuống đi!”
Hạ lão gia tử bị hai người lừa gạt một lần, lúc này mới do dự nghe được lời này, nhưng là cám dỗ có đứa chắt thứ nhất quá lớn, ông liền do dự, cuối cùng dừng lại động tác dưới chân.
“Ông ơi, cháu thật sự… thật sự có thai…” Hướng Thu Vân đang ôm bụng hoảng sợ, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.
Hạ lão gia tử khó chịu khi người ta khóc, “Đừng khóc! Giống như mẹ ngươi cả ngày đều chỉ biết khóc, thật không có đầu óc, không biết Vũ Hào thích ngươi cái gì! Ngu xuẩn!”
Câu ngu xuẩn cuối cùng, không biết là đang chửi bới Hướng Thu Vân, Hạ Vũ Hào, hay là cả hai.
“Thực xin lỗi, cháu nói dối … Cháu nói dối ông, nhưng là cháu hiện tại … Cháu hiện tại thật sự có thai, mấy ngày trước mới có … Cháu phát hiện …” Hướng Thu Vân một tay che vết thương trên cánh tay, sau đó lại dùng chính bàn tay dính máu đó lau nước mắt, trên mặt chảy rất nhiều máu, trông cô rất khó coi.
***

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK