Nếu bạn yêu thích bộ truyện này và muốn đọc nhiều và nhanh hơn thì có thể đóng góp chút kinh phí cho team truyện n hảy hố và vào nhóm đọc nhé:
“Đều tại chị, lúc đó em nói mẹ bị trầm cảm nặng, chị còn nghĩ là do em đang trong thời kì mang thai nên quá nhạy cảm. Nếu lúc đó chị cảnh giác hơn thì có lẽ mọi chuyện đã không như bây giờ…” Sau khi biết tin Vu Tuệ Doanh cắt cổ tay tự sát, Lâm Quỳnh Chi cảm thấy rất khó chịu.
Hướng Thu Vân lắc đầu: “Đều trách chúng ta.”
Trách ba cô vì tham lợi lớn mà bạc tình bạc nghĩa, trách cô trước đó nhẫn tâm, trách anh trai cô tính tình nóng giận,… cũng trách mẹ cô tính tình thiếu quyết đoán.
Nhưng bây giờ trách người khác thì có tác dụng gì?
“Mẹ, bà nội đâu ạ?” Đào Đào ngáp một cái, mắt cũng không mở ra.
Lâm Quỳnh Chi vội vàng lau nước mắt, cười nói: “Ngoan, bà nội đi du lịch, rất lâu mới trở về.”
“Bà nội đi chơi, sao không nói với con… Bà không thích con nữa sao?” Đào Đào có chút uể oải.
Hai mắt Lâm Quỳnh Chi đỏ hoe, an ủi đứa bé mấy câu, sau đó đứng dậy, đưa cho Hướng Thu Vân một bức thư: “Di thư của mẹ, chắc là đặt ở phòng của chúng ta trước khi rời đi.”
Hướng Thu Vân run rẩy cầm lấy di thư, mở ra.
Bên trong chỉ có một hai trăm chữ ngắn ngủi.
[Thu Vân, A Quân, mẹ có lỗi với các con, trước khi đi cũng chỉ có thể để lại cổ phần và những tài sản khác cho các con.
Không cần làm tang lễ cho mẹ, cũng không cần chôn cất mẹ xuống, mẹ không còn mặt mũi nào gặp ông ngoại bà ngoại của các con, sau khi chết cũng không muốn chôn cùng một huyệt với Hướng Bách Tùng.
Rắc mẹ xuống biển, mẹ sẽ không đi theo ông bà ngoại của các con, mà hoặc là luôn đi theo Hướng Bách Tùng cùng các con, hoặc là đi thăm thú những nơi chưa từng ngắm nhìn.
Tạm biệt các con, hãy bảo trọng, mẹ yêu các con.]
Khi Hướng Thu Vân đọc xong, trên di thư đã thấm đầy nước mắt.
“Di thư? Di thư đâu?” Hướng Bách Tùng vội vàng chạy ra, giật di thư từ trong tay Hướng Thu Vân.
Sau khi đọc những điều trong di thư, mặt ông ta hoàn toàn không còn chút máu, vô lực ngồi xuống dưới đất.
Sao có thể như thế được?
Làm sao sau khi chết bà ấy cũng không muốn ở cùng một chỗ với ông? Bà ấy điên rồi sao?
“Bà ấy chết rồi, không phải ông nên vui vẻ sao? Không còn ai làm chậm trễ việc lớn của ông, cũng không còn ai cả ngày khóc lóc bên tai ông.” Sắc mặt Hướng Thu Vân lạnh nhạt nói một câu, giật lấy di thư từ trong tay của ông ta, đưa cho Hướng Quân đang im lặng đứng một bên gạt nước mắt: “Xem một chút đi.”
Sau khi Hướng Quân đọc hết, trên mặt đều là nước mắt.
Hai anh em bọn họ cùng nhau đi lấy tro cốt, giữ tro một ngày, hôm sau lái xe đến bờ biển, rải chúng xuống. Lúc đầu, Hướng Bách Tùng muốn đi cùng bọn họ nhưng bị Hướng Quân mắng một trận, bệnh tim tái phát phải nhập viện.
Trên đường trở về, tất cả mọi người đều im lặng.
Hướng Thu Vân suy nghĩ một chút nói: “Anh, em sẽ không quay về.”
Khắp nơi trong nhà đều có dấu tích của mẹ, cô có chút không chịu được.
Cho đến giây phút mẹ cô mất, cô không biết mình còn lý do gì khác để quay về, cái lý do không phải cái gọi là tình thân.
Cô cũng không biết rốt cuộc đây có phải là chuyện tốt đối với mẹ cô không, dù sao sau khi biết sự thật, trong lòng mẹ cô chỉ khó chịu hơn mà thôi.
Hướng Quân buồn buồn “ừ” một tiếng, giọng nói khàn khàn: “Em trở về chỗ nào? Anh chở em về.”
“Trúc Hiền Trang.”
Gần bảy giờ tối, xe đến Trúc Hiền Trang.
Hướng Thu Vân nhìn chiếc Land Rover ở lối vào biệt thự, cau mày, quay đầu nói với Hướng Quân và Lâm Quỳnh Chi: “Đã muộn rồi, anh trai và chị dâu về đi. Em không tiện mời hai người lên.”
***