Lúc anh đến, đã có một vòng người ngồi trong phòng khách, trừ cô cả của anh, cô hai anh, bác cả và ba anh đều có mặt.
“Thiếu mỗi cháu, nhanh ngồi xuống đi.” Bác cả Hạ cười híp mắt nói với anh một tiếng, sau đó quay đầu phân phó người giúp việc, “Không thấy Vũ Hào tới rồi sao? Còn không không nhanh đi chuẩn bị ấm trà mới?”
Người giúp việc thưa một tiếng, lập tức lui xuống.
Hạ Vũ Hào không ngồi, mà nói luôn: “Cháu đã tới nhanh nhất có thể, không nghĩ vẫn là người tới cuối cùng, thực sự có lỗi quá.”
Anh nói rất chân thành, thái độ của mọi người đối với anh coi như hài lòng.
Cô cả Hạ nói: “Đều là người một nhà, khách sáo làm gì? Trà cũng đã mang lên cho cháu, mau ngồi xuống uống một chén đi, ủ ấm cơ thể.”
“Cảm ơn cô cả.” Hạ Vũ Hào nói một cậu, ngồi xuống uống trà.
Ban đầu mọi người chỉ nói chuyện nhà, sau đó trước tiên là bác cả Hạ khổ não nói: “Trong tay em vốn dĩ cũng không có bao nhiêu cổ phần, ba còn muốn em lấy ra chia cho Vũ Hào, thật làm em khó xử”
“Cũng không phải chỉ làm khó mỗi em!” Cô cả Hạ tiếp lời ông, nhưng ánh mắt lại không ngừng nhìn về phía Hạ Vũ Hào, “Hôm nay ba cũng tới tìm chị nói chuyện, muốn tất cả mọi người chúng ta lấy cổ phần ra, cho Vũ Hào hai mươi lăm phần trăm.”
Nghe vậy, bác cả Hạ kinh ngạc nói: “Hai mươi lăm phần trăm? Dù em và hai đứa anh của Vũ Hào gộp lại, trong tay cũng chỉ có mười mấy phần trăm, ba nói cho Vũ Hào góp hai mươi lăm phần trăm, không phải nói đùa đấy chứ?”
Cô cả Hạ nói: “Không phải.”
Hạ Vũ Hào mặc kệ họ nói, chỉ bình tĩnh uống trà, cũng không tiếp lời.
“Chú hai, đừng để chúng ta đoán mò, chuyện là như vậy thật sao?” Bác cả Hạ nhẹ giọng hỏi ông Hạ.
Ông Hạ cầm điện thoại, trước tiên trả lời tin nhắn xong, mới cất điện thoại, “Tuy em là ba của Vũ Hào, nhưng mọi người hẳn cũng biết, từ nhỏ thằng bé này đã có chủ kiến, em không xen vào.”
“Chú hai, lời này của em là có ý gì?” Cô cả Hạ cau mày nói.
Ông Hạ cười giả lả, tựa lưng lên ghế sô pha, “Không có ý gì. Nếu mọi người muốn hỏi điều gì, cứ trực tiếp hỏi người trong cuộc, đừng thấy không thể dây vào người ta, lại đi hỏi em.”
“Chú…” Cô cả Hạ đứng bật dậy, sắc mặt khó coi.
Hạ Vũ Hào đặt chén trà xuống, ngắt lời bà, “Như ba cháu đã nói, cô cả muốn hỏi điều gì cứ trực tiếp hỏi cháu là được, cháu cũng không phải quỷ.”
“Tốt, cháu đã nói vậy, nếu cô không hỏi, ngược lại thành ra cô giả dối.” Cô cả Hạ ngồi xuống, vẻ mặt hơi hòa hoãn, “Vậy cô sẽ đi thẳng vào vấn đề, nói thẳng luôn.”
Hạ Vũ Hào cởi áo khoác, giao cho người giúp việc, khoát tay ra hiệu mời bà nói.
“Hôm nay ông nội cháu đột nhiên nói sẽ lấy cổ phần của tập đoàn Hạ thị từ mấy nhà bọn cô, muốn giúp cháu góp đủ hai mươi lăm phần trăm cổ phần, chuyện này là thật hay giả?” Cô cả Hạ gia trầm giọng hỏi.
Hạ Vũ Hào gật đầu.
Rầm!
Cô cả Hạ vỗ bàn một cái, đứng dậy, nghiêm nghị nói: “Vũ Hào, cháu có thể trở thành làm tổng giám đốc là nhờ ai, nhanh như vậy đã quên rồi sao? Cháu như vậy là ép bọn cô đứng về phía Nhuận Trạch. . .”
Lời còn chưa dứt, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên.
“Điện thoại của tiểu yêu tinh tới. . . Điện thoại của tiểu yêu tinh tới. . . Nếu không nghe, tiểu yêu tinh sẽ tức giận!”
Là của ông Hạ.