Mục lục
Tàn độc lương duyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Truyện đã được nhóm dich Vietwriter.vn hoàn thành – FULL.


Nếu bạn yêu thích bộ truyện này và muốn đọc full thì có thể đóng góp chút kinh phí cho team edit truyện và vào nhóm lấy password/ mật khẩu nhé:


Chương 519: Không đau sao? Tối nay tiếp tục?
Hiện chúng mình đã full bộ truyện này,
Hạ Vũ Hào trầm mặc nhìn cô, cười nhẹ, sau đó cúi người bế cô lên, úp mặt vào lòng anh, vươn tay ấn eo cô.
Sức lực vừa phải, cảm giác thắt lưng đau nóng, rất thoải mái.
Nhưng cứ cúi gằm mặt như thế này, không nhìn rõ tư thế của anh khiến Hướng Thu Vân theo thói quen cảm thấy khó chịu, chống tay lên ghế sô pha muốn đứng dậy.
“Đừng nhúc nhích.” Hạ Vũ Hào vỗ nhẹ vào mông cô hai cái, sau đó lại đè cô xuống.
Anh không dùng nhiều lực khi vỗ vào mông cô, nhưng nhận thức của cô lúc đó cực kỳ nhạy cảm, nơi anh chạm vào dường như được phun lửa, sau một cái đập bất ngờ, lửa bắt đầu lan đến tứ chi và chân tay, và nó nóng một cách đáng kinh ngạc.
Đầu của Hướng Thu Vân như bị sét đánh, phút chốc ngây ra, thân thể cũng cứng đờ, phải một lúc lâu sau mới có phản ứng.
“Thắt lưng không đau, anh buông tôi xuống.” Hướng Thu Vân đầu lưỡi hơi cứng, có chút khó nói.
Hạ Vũ Hào vẫn chậm rãi ấn eo cô, “Không đau? Vậy đêm nay tiếp tục?”
Hướng Thu Vân im lặng.
“Nhìn cũng đã nhìn rồi, chạm cũng đã chạm rồi, chỉ ấn vào thắt lưng mà em ngại?” Ánh mắt của Hạ Vũ Hào rơi vào đường cong tinh xảo của cô, cổ họng hơi khô khốc, buộc mình phải quay mặt đi chỗ khác.
Hướng Thu Vân mím chặt môi, khẽ cau mày.
Người đàn ông này mở miệng ra liền ăn mặn, anh ta chỉ nói chuyện … như thế này?
Hạ Vũ Hào ấn vừa phải, cơn đau thắt lưng đã thuyên giảm rất nhiều, Hướng Thu Vân đơn giản nằm trên sô pha, phối hợp cho anh xoa bóp.
Anh đè eo cô một hồi, cảm thấy cũng ổn rồi nên tiến xuống xoa bóp chân cô, Hướng Thu Vân xấu hổ nói với anh rằng bắp chân cũng không khó chịu, chỉ khó chịu từ trên gối đi lên.
“Đỡ hơn chưa?” Hạ Vũ Hào hỏi.
Hướng Thu Vân hừ một tiếng, bởi vì cúi mặt xuống, giọng nói có chút nghẹn lại, “Tốt hơn nhiều rồi.”


Vừa dứt giọng nói, chuông cửa đột nhiên vang lên.


“Anh mở cửa đi.” Hướng Thu Vân đứng dậy ngồi sang một bên, cô nằm sấp thấy dễ chịu hơn nhiều, nhưng cơ thể vẫn đau nhức, khó chịu khi di chuyển thế này.
Hạ Vũ Hào đứng dậy định mở cửa, nhưng sau khi nhìn thấy người ngoài cửa là ai, anh mím môi, đóng sầm cửa lại.
“… Giang Hân Yên?” Cửa đóng quá nhanh, Hướng Thu Vân nhìn không rõ.
Lông mày của Hạ Vũ Hào nhuốm lên một tia chán ghét, ậm ừ.
“Ngày hôm qua, Lâm lão gia tử và Giang Minh Thắng xin lỗi đã bị đưa lên blog tin tức. Giang Hân Yên hiện tại hẳn là đến đây cùng mục đích.” Hướng Thu Vân kéo môi, “Để cô ấy vào đi.”
Hạ Vũ Hào liếc cô một cái, nói: “Có ông nội rồi, cô ta cũng không làm được gì. Em không cần tự oan uổng chính mình.”
“Tự mình động thủ, cơm no áo ấm.” Hướng Thu Vân chậm rãi đi tới mở cửa.
Ở cửa, ba Giang đang đẩy một chiếc xe lăn trống không, Giang Hân Yên thì quỳ trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, hai mắt đẫm lệ, trong thời tiết lạnh giá, cô chỉ mặc một bộ đồ mỏng manh, giống như một đóa hoa Tiểu Bạch đung đưa trong gió và mưa.
Hướng Thu Vân liếc nhìn xung quanh không thấy ai có khả năng là phóng viên, nhưng Giang Hân Yên luôn tỉ mỉ trong công việc, khó có thể đảm bảo ở đây không có ai chụp ảnh một cách bí mật.
“Hướng … Hướng Thu Vân,” Giang Hân Yên bắt đầu, giọng nói vô cùng khàn khàn, tiếng nức nở gần như im bặt, “Tôi xin lỗi, tôi thực sự … Tôi thực sự xin lỗi, tôi … ”


Hướng Thu Vân lo lắng cau mày, vội vàng vươn tay đỡ cô ta, “Mau đứng lên, Giang tiểu thư, tôi không trách cô.”
“Không, co dù… cho dù cô không trách tôi, tôi cũng… không thể tha thứ cho … chính mình.” Giang Hân Yên hơi kinh ngạc với thái độ hôm nay của cô, nhưng nó chỉ vụt qua, giống như đây chỉ là một ảo ảnh.
Vẻ mặt đầy áy náy và hối hận, cô nghẹn ngào: “Tôi cũng vậy … tôi cũng như cô, bị tình yêu làm ngu muội…mới làm ra loại chuyện thế này …”
Cô ấy lấy tay che mặt và nước mắt chảy qua kẽ hở giữa các ngón tay, trông đặc biệt đau khổ.
“Tôi thật sự không trách cô, mau đứng dậy đi.” Hướng Thu Vân thành khẩn nói: “Nếu thật sự trách cô, tôi đã tố cáo cô từ lâu rồi. Tôi đã thu thập chứng cứ từ lâu.”
Giang Hân Yên quỳ rạp xuống đất đau lòng lắc đầu, “Nếu thật sự không trách tôi, sao có thể … để cho anh Vũ Hào sắp xếp người đăng những tin tức đó? Tất cả đều là lỗi của tôi, tôi tôi xin lỗi!”
“Đây quả thực là lỗi của cô.” Hướng Thu Vân nhẹ nhàng thở dài, “Ban đầu tôi không định vạch trần những thủ đoạn của cô, nhưng lòng dạ của cô quá độc ác. Cô uy hiếp Vũ Hào bằng chứng cứ giả, thậm chí vì không đồng ý chuyện anh ấy trị liệu chân cho tôi, cô còn kiện cáo lên tòa án.”
“Ài, vạch trần cô, cũng là lỗi của tôi, mong cô tha thứ!”


Cô cúi xuống đỡ Giang Hân Yên, bộ đồ ngủ hơi nghiêng xuống bởi vì cử động của cô, lộ ra những dấu hôn mờ ám, trông rất mơ hồ và quyến rũ.
Giang Hân Yên vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy mấy cái này, thân thể cứng đờ, nước mắt treo trên mi, thật lâu mới rơi xuống.
“A, bị cô nhìn thấy rồi?” Hướng Thu Vân vội vàng đứng thẳng người, giật mạnh cổ áo rồi trừng mắt nhìn Hạ Vũ Hào, trong giọng nói có phần ủy khuất, “Tại anh!
Hạ Vũ Hào đi tới gần cô, ôm eo cô, cúi đầu hôn lên môi cô, “Sao anh lại trách anh rồi? Tối hôm qua là ai đòi anh?”
Hướng Thu Vân, “…”
“Đây là chuyện bình thường của các cặp đôi, bác Giang và Hân Yên sẽ hiểu, sẽ không cười nhạo em đâu.” Hạ Vũ Hào vươn tay bóp mũi cô rất trìu mến.
Giang Hân Yên hơi nắm chặt tay.
Ba Giang thấy vậy, ho nhẹ một tiếng.
Giang Hân Yên buông lỏng nắm tay, ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng nhìn hai người gần nhau, cố nén ghen tuông trong lòng, “Dù sao, thì tôi cũng muốn xin lỗi Thu Vân vì đã làm tổn thương cô.”
Cô run rẩy hít sâu một hơi, đau lòng nói: “Nhưng trong lòng tôi vẫn coi Thu Vân là bạn, tôi đã tận lực giảm thiểu tổn hại cho cô.”
“Nếu tôi thực sự muốn hại cô, tôi sẽ truy tố cô tội cố ý giết người từ hai năm trước, khiến cô phải ngồi tù cả đời. Trong trường hợp đó, cô sẽ không có cơ hội thu thập chứng cứ.”
Nghe vậy, Hướng Thu Vân lộ vẻ kinh ngạc, buồn bực, cố ý hiểu sai ý của cô ấy, “Hóa ra cô luôn nghĩ như vậy? Ta từ trước đến nay tôi đều coi cô là bạn thân, nhưng cô lại muốn dùng danh nghĩa cố ý giết người để hại tôi ngồi tù đến hết đời? ”
Giang Hân Yên khi đó không lập tức kiện cô, cô ta chỉ muốn dùng chuyện này như một lời đe dọa để Hạ Vũ Hào kết hôn với cô.
Bây giờ Giang Hân Yên hẳn là hối hận vì hồi đó không kiện cô!
“Hướng Thu Vân, cô hiểu lầm rồi, tôi thật sự không cố ý chuyện này …” Giang Hân Yên cắn môi, nước mắt tuôn rơi, “Tôi… Tôi chỉ là…”
Cô cố gắng để mở mắt, nhưng cơ thể cô run lên, như thể cô sắp ngã xuống trong giây tiếp theo.
“Vũ Hào!” Hướng Thu Vân lo lắng nắm lấy cánh tay anh, “Vừa rồi anh có ghi âm cuộc trò chuyện của hai chúng ta không? Nếu bây giờ Giang tiểu thư ngất đi, vậy cắt đoạn ghi âm này để vu hại cho em như hai năm trước, em có thể bị vào tù lần nữa! “

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK