Mục lục
Tàn độc lương duyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Được.”
Bộ trưởng Trâu cúp điện thoại, khóe miệng cười khẽ, dặn dò cấp dưới: “Hạ Vũ Hào còn chưa đi được bao xa, giải quyết cậu ta và Hướng Thu Vân cho tôi.”
Ông ta không thể tha thứ cho người àm mưa làm gió trên đầu mình.
Cấp dưới nghe vậy thì do dự nói: “Nhưng Hạ Vũ Hào đã nói nếu chúng ta giết anh ta thì tư lệnh Chu sẽ. . .”
Bộ trưởng Trâu đưa tay ngăn anh ta, hung ác nói: “Không phải tôi ra tay, cậu ta cũng không có chết ở chỗ tôi, Tư lệnh Chu nói tôi giết thì tôi thật sự giết sao?”
Anh ta do dự, cúi đầu xuống không dám nói lời nào.
“Đi thôi, tranh thủ bọn họ còn chưa đi xa.” Hạ Vũ Hào là kẻ thù quá thông mình, tuyệt đối không thể giữ lại! Nếu không thì sau này ông ta phải nếm mùi đau khổ!
“Được.”
Mấy cấp dưới đáp lại, hai người ở lại với bộ trưởng Trâu, những người khác ra ngoài.
Bộ trưởng Trâu ngồi trên ghế, ngửi thấy mùi máu tươi như có như không trong không khí, ông ta nhìn bóng lưng của mấy cấp dưới rời đi thì luôn cảm giác mình đã quên gì đó, nhưng lại không nhớ ra được mình đã quên gì.
Đến khi hai cấp dưới ở sau lưng ông ta dí súng lên trán ông ta thì ông ta mới nhớ mình chưa từng gặp qua ba cấp dưới đưa Hướng Thu Vân trở về này.
Con ngươi của ông ta co lại, sau lưng toát mồ hôi lạnh: “Người –”.
“Bộ trưởng Trâu muốn sống thì tốt nhất ngoan ngoãn phối hợp với chúng tôi.” Một người trong đó ngắt lời ông ta, cười híp mắt nói.
Phòng ngủ chính và tòa nhà đối diện có người nhìn thấy cảnh này thì cảm thấy không ổn, nhưng lúc này đã không kịp.
Mặt của bộ trưởng Trâu lúc xanh một lúc đỏ, cắn răng nói: “Có súng bắn tỉa ngắm vào các cậu, đừng có làm bậy!”
“Ôi, tôi sợ ghế!” Người kia nói: “Vậy làm phiền ông nói tay bắn tỉa thu súng lại, nếu không thì đừng trách súng của tôi không có mắt!”
“Cậu — “
“Tôi muốn nổ súng!”
Giọng điệu của đối phương làm cho bộ trưởng Trâu tức giận, nhưng không thể không làm theo lời của đối phương, nói tay bắn tỉa qua bên này, sau đó nói các cấp dưới trong phòng ngủ ra ngoài phòng khách, cuối cùng cắn răng nói tất cả bọn họ bỏ vũ khí xuống.
“Hai người là ai? Các người có mục đích gì?” Bộ trưởng Trâu tức muốn chết: “Nếu cậu muốn tiền thì tôi có thể cho mấy người!”
Hai người liếc nhau, lần này một người khác nói: “Ông thêm một tội hối lộ người thi hành công vụ.”
Bộ trưởng Trâu nghe vậy thì trên mặt lập tức xám như tro: “Cậu. . . Các người là. . .”
“Chúng tôi đến bắt ông.” Người nói chuyện vừa cầm súng vừa cầm điện thoại: “Ngoài ba người dưới lần thì có thể còn những tên khác, cẩn thận một chút. Có năm người đuổi theo giết Hạ tổng, phái mấy người qua đó bảo vệ anh ta.”
Bọn họ thời gian lâu như vậy, cuối cùng cũng đến lúc thu lưới!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK