Mục lục
Tàn độc lương duyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 532: Không phải sao?


Nhìn thấy Hạ Vũ Hào đồng ý với cách làm của mình, Hướng Bách Tùng so với bình thường cao hứng hơn một chút, “Cuối cùng cũng có người hiểu được cách làm của tôi!”


“Cậu nói xem Thu Vân và Hân Yên hiềm khích nhau. Nếu tôi vì Thu Vân mà bỏ qua Hướng gia, như vậy Hướng gia sẽ phá sản, tôi cũng sẽ không thể bảo vệ Thu Vân trước mặt Giang gia và Hạ gia!”


Nghe thấy câu nói ‘Không có khả năng bảo vệ Thu Vân, ánh mắt Hạ Vũ Hào hơi tối sầm lại, tay phải vô thức gõ lên ghế sô pha.


“Tôi vì Hướng gia làm nhiều như vậy!” Hướng Bách Tùng tức giận nói: “Rốt cuộc bọn họ một hai trách tôi, cũng không thử nghĩ một chút hiện tại bọn họ có cuộc sống tốt đẹp là ai cho!”


Hạ Vũ Hào đặt chén trà xuống, hơi nghiêng người về phía trước, chống khuỷu tay lên, “Hiện tại tất cả những gì ông có là ông bà ngoại của Thu Vân cho a.”


Anh cười nhẹ, “Không phải sao?”


“… Tôi cũng rất biết ơn họ.” Hướng Bách Tùng vẻ mặt cứng đờ, đổi chủ đề. “Nhưng hai năm trước, việc tốt nhất có thể làm là từ bỏ Thu Vân, cậu không phải cũng đồng ý với tôi sao? Chỉ là ngồi tù hai năm, cũng không phải là cái gì sinh li tử biệt”.


Hạ Vũ Hào cười mỉa mai, “Chỉ là ngồi tù hai năm? Sao ông không thử? Tôi tin rằng nếu như ông tự nguyện ngồi tù hai năm, Hướng Thu Vân sẽ tha thứ cho ông.”


“Nếu Thu Vân có thể chống đỡ Hướng Thị, tôi sẽ ngồi tù ngay!” Hướng Bách Tùng cau mày, “Tôi không cần làm gì khác ngoài ăn ngủ trong tù, còn dễ hơn làm công chức!”


Ánh mắt Hạ Vũ Hào hơi lạnh, “Đứng nói chuyện sẽ không đau lưng. Hôm nay tôi rất hiểu câu này.”


Hướng Bách Tùng nhìn có chút khó coi.


“Nếu như là ông đã nói như vậy, hay là tôi đến quản lí Hướng thị, còn ông đi tù thì sao?” Hạ Vũ Hào híp mắt, kéo cà vạt màu xám bạc.


“Chuyện này sao có thể làm được?” Sắc mặt Hướng Bách Tùng tái đi, cố gắng bình tĩnh giọng điệu, “Dù sao cậu cũng là người nhà họ Hạ, tôi không yên lòng!


Hạ Vũ Hào nhấp một ngụm trà, nhẹ giọng nói: “Đúng là như vậy, dù sao ông đến con mình cũng không tin, để cho ông tin tôi cũng thật khó xử.”


“Đừng nghe lời của Thu Vân nói bậy!” Hướng Bách Tùng cố hết sức duy trì hàm dưỡng bản thân, nhưng sắc mặt vẫn rất khó coi.


Hạ Vũ Hào khóe miệng căng ra châm chọc, “Thật ra, không chỉ mình tôi đồng ý với những gì ông đã làm hai năm trước, mà Hướng Thu Vân cũng đồng ý.”


Hướng Bách Tùng nhìn chằm chằm, uống chút trà giảm bớt vẻ kinh ngạc trên mặt.


“Nhưng tiền đề chúng tôi đồng ý là ông thực sự làm vì lợi ích của Hướng gia.” Hạ Vũ Hào cầm lấy ấm trà rót trà, chậm rãi nói: “Nhưng nếu ông làm vì lo cho thân mình thì khác. ”


Hướng Bách Tùng đặt chén trà xuống bàn, “Mặc kệ tôi nghĩ như thế nào, không phải chuyện xảy ra đều giống nhau sao?”


“Ha.” Hạ Vũ Hào chế nhạo, “Nếu năng lực của ông tương xứng với sự tâm địa của ông, tôi tin rằng ông nội sẽ không nhận xét về ông như vậy.”


Hướng Bách Tùng đột nhiên nghe được Hạ lão gia tử tên, mà lại có đánh giá về ông có vẻ không tốt, trong lòng rơi bộp một tiếng, vừa định hỏi thêm, liền thấy Hạ Vũ Hào đứng lên.


“Thu dọn xong rồi?” Hạ Vũ Hào đi tới chỗ Hướng Thu Vân vừa mới xuống lầu.


Hướng Thu Vân hừ một tiếng, cùng anh đi vào nhà ăn, Hướng Bách Tùng đi theo sau, cau mày không biết đang suy nghĩ gì.


Trong nhà ăn, người giúp việc đã sắp xếp đồ ăn xong, thấy ba người đi vào, người giúp việc bước tới mở ghế cho họ, sau đó lẳng lặng đứng sang một bên.


“Mẹ con đâu?” Hướng Bách Tùng nhướng mày hỏi: “Tại sao lại để khách chờ?


Hướng Thu Vân lạnh nhạt liếc hắn một cái, “Đói bụng thì ăn trước đi, không ai không cho ông ăn.”


“Nói chuyện kiểu gì đấy!” Hướng Bách Tùng rống lên, sau đó nhìn Hạ Vũ Hào, trầm giọng nói: “Đi lên gọi mẹ con xuống đây.”


Giọng nói vừa dứt, Vu Tuệ Doanh đã đi vào, Hướng Quân cùng Lâm Quỳnh Chi mỗi người dắt theo một đứa nhỏ đi theo.


“Oa, anh trai đẹp!” Khi chị gái Dao Dao nhìn thấy Hạ Vũ Hào, hai mắt sáng lên, sau đó chân ngắn chạy đến bên anh, mỉm cười cầu xin một cái ôm.


Hướng Quân trên trán nổi gân xanh, “Hắn là người xấu, đừng đi bên cạnh hắn, trở về đi!”


Cô gái nhỏ lắc đầu, ôm đùi Hạ Vũ Hào không chịu, mặc kệ anh ta nói gì, con bé chỉ ôm đùi Hạ Vũ Hào, trong miệng không ngừng hét lên, “Anh trai đẹp”


“Sao lại không có ánh mắt như vậy, ba ba không phải so với cái người xấu trai này đẹp mắt hơn sao?” Hướng Quân tức giận đến hắn khuôn mặt tuấn tú xanh lại, văn không được liền dùng võ cưỡng ép con bé đem ôm trở về.


Cô gái nhỏ nhìn anh với đôi mắt to nhỏ lệ, khuôn mặt nhăn nheo.


Khi Hướng Quân nhìn thấy con bé như vậy, trong lòng có chút chột dạ, giây tiếp theo nhìn thấy cô gái nhỏ cong môi bật khóc.


Sau một hồi náo loạn, cô gái nhỏ ngồi thút thít trong vòng tay Hướng Thu Vân, còn Hướng Quân bị vợ huấn luyện rũ cụp đầu xuống, khí thế không dám phát ra tiếng động.


“Anh trai không thể ôm sao?” Cô gái nhỏ nhìn lầm Hạ Vũ Hào bên cạnh.


Hạ Vũ Hào không động lòng, gắp một miếng cánh gà bỏ vào trong bát Hướng Thu Vân, “Chú chỉ ôm vợ.”


“Không, cần, mặt, mũi!” Hướng Quân lấy cơm trong bát chọc mạnh, Lâm Quỳnh Chi trừng mắt nhìn anh rồi vặn một tay lên eo anh cảnh cáo anh đừng nói nhảm.


Cô gái nhỏ nghiêng đầu, “Em có thể làm vợ anh, có thể ôm anh sao?” (bà nhỏ xí xi xi đã mê trai :’()


Nghe đến đây, Hướng Quân đột nhiên đứng lên, còn chưa kịp hét lên đã bị Lâm Quỳnh Chi vặn chặt lỗ tai ấn xuống.


“Một người chỉ có thể cưới một vợ, chú đã có vợ rồi.” Hạ Vũ Hào rất nghiêm túc giải thích với cô gái nhỏ, “Cũng nên gọi ta là chú, không phải anh.”


Cô gái nhỏ đủ thông minh, nhưng vẫn không thể hiểu hết câu này, “Chú là ngựa thần?”


Hạ Vũ Hào giải thích một chút, cô gái nhỏ nghe như sương trong mù, liền nhanh chóng chú ý tới mình đang ăn gì, vừa ăn vừa thưởng thức con tôm anh đã bóc vỏ và đưa cho Hướng Thu Vân.


Trong bữa cơm chiều, Hướng Bách Tùng mấy lần muốn hỏi Hạ Vũ Hào, Hạ lão gia tử đánh giá ông như thế nào, nhưng xem ra đánh giá có thể không tốt lắm, ông nhiều lần nuốt lời nói, cũng không có mấy khẩu vị gì.


Rốt cục cũng ăn xong, Hướng Bách Tùng nói: “Ta ngứa tay, Vũ Hào, cùng nhau chơi vài ván cờ đi.”


“Hướng Thu Vân đã ăn quá nhiều rồi, tôi muốn cùng cô ấy đi dạo, xin lỗi tôi không thể chơi cờ với ông.” Hạ Vũ Hào nói xong cũng không ở lại, kéo Hướng Thu Vân lên lầu, rõ ràng là đi dạo chỉ là cái cớ thôi.


Khi Hướng Thu Vân bước lên cầu thang, quay đầu liếc nhìn lại, thấy cha cô ở bên trông rất khó coi, cô nở một nụ cười hoàn mỹ với tám cái răng, rồi dưới ánh mắt giận dữ của ông, cô ôm lấy tay Hạ Vũ Hào lên lầu.


Sau khi phòng đóng cửa lại, Hướng Thu Vân đang định hỏi Hạ Vũ Hào có chuyện gì với cha cô không, còn chưa kịp nói chuyện, đã bị Hạ Vũ Hào đột nhiên áp vào tường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK