Tác giả: Phong Xuy Lạc Diệp
Thể loại: Ngôn tình, Ngược, Hào môn gia thế
Link vào nhóm đọc trước và nhiều hơn
Chương 153: Xin lỗi, tôi không phải kẻ ngốc
Chu Hồng khẽ mở đôi môi đỏ mọng, bị cảnh tượng này làm cho sửng sốt.
Nhưng cái tát này không trúng vào mặt Hướng Thu Vân, cô ấy đứng chân trần trên mặt đất, nắm lấy bàn tay mà Hướng Bách Tùng giơ lên, thờ ơ nói: “Hướng tổng thấy người liền đánh, bề ngoài là giả bộ ôn nhu sao? ? "
Không thể tưởng tượng nổi người đàn ông này từng ôm cô vào lòng và chiều chuộng cô, cho dù cô có làm những chuyện vô lý gì để theo đuổi Hạ Vũ Hào, ông cũng sẽ cười trừ, không bao giờ trách cứ cô.
Bây giờ nghĩ lại, đó có thể không phải là thật sự cưng chiều, có thể chỉ là dùng cô gả cho Hạ gia thông gia liên kết lợi ích.
VietWriter
Nếu không, nếu ông thực sự yêu cô như con gái, làm sao ông có thể coi cô như một đứa trẻ bị bỏ rơi khi có chuyện?
“Buông ra!” Hướng Bách Tùng rống lên, muốn tiếp tục tát.
Nhưng Hướng Thu Vân mạnh mẽ đến mức không những không thực hiện được cái tát đó mà còn khó rút tay lại, thật là tiến thoái lưỡng nan, vô cùng xấu hổ.
Hướng Thu Vân cười nhạt, "Buông tay, sau đó để Hướng tổng tiếp tục đánh tôi? Thực xin lỗi, tôi không phải kẻ ngốc."
"Cô--" Hướng Bách Tùng tức giận thở hổn hển, ngón tay trống rỗng chỉ vào cô nói: "Hướng gia chúng tôi sao có thể có đứa con gái như cô, không biết xấu hổ ?!"
Ngay cả khi đã nói với bản thân rằng đừng hi vọng vào bố nữa, Hướng Thu Vân vẫn cảm thấy trong lòng đau nhói khi nghe ông nói câu này.
Cô liếm đôi môi khô khốc của mình. "Nếu tôi nhớ không lầm, Hướng tổng đã đuổi tôi ra khỏi Hướng gia từ hai năm trước. Nói chính xác, tôi không còn là người của Hướng gia nữa."
Nghe vậy, Hướng Bách Tùng trợn to hai mắt, hận đến mức không nói nên lời.
Mà Chu Hồng ở bên cạnh xem cảnh này, không biết nghĩ đến cái gì, cô cắn chặt môi, sắc mặt ảm đạm giống như cực kì ẩn nhẫn.
Hướng Thu Vân sợ Hướng Bách Tùng lên cơn đau tim, hiếm khi nói ra những điều này khiến ông tức giận, nhưng lúc này nhìn thấy ông tức giận đến không nói ra được, ý muốn trả thù phảng phất đó khiến cô cảm thấy đau lòng nhưng lại vui vẻ. .
Cô nhìn thẳng vào ông, "Hơn nữa, Hướng tổng không muốn con gái vô liêm sỉ và bất chính là tôi, vừa khéo tôi cũng không muốn người cha máu lạnh, ích kỷ, vô dụng như ông!"
Sau một câu nói dài như vậy, thậm chí không có một chút ngừng lại.
Bang!
Vu Tuệ Doanh lao tới, đôi mắt đỏ hoe, tát vào mặt Hướng Thu Vân "Buông bố mày ra, xin lỗi bố mày. Một đứa con gái nên nói những lời thế này sao?"
“Tôi tưởng hôm nay không cần ăn tát chứ.” Hướng Thu Vân không ngờ người mẹ vẫn luôn ôn nhu nhu nhược lại lao đến đánh mình, chính mình cười nhạo, hất Hướng Bách Tùng ra, hai mắt mờ mịt nước, nhưng cô ấy nhanh chóng nuốt ngược vào trong dường như nó chưa từng xuất hiện.
Cô hất ra quá mạnh, Hướng Bách Tùng nhất thời không để ý, lảo đảo vài bước, liền đụng phải cái bàn sau lưng.
Chân bàn cọ vào mặt đất, phát ra tiếng va chạm rất lớn, đồ vật trên bàn loảng xoảng rồi rơi xuống đất, một phần rơi vào người Hướng Bách Tùng.
Hướng Bách Tùng bị đau lưng, nhưng phản ứng đầu tiên là liếc nhìn Chu Hồng bên cạnh, vừa cảm thấy xấu hổ vừa tức giận.
"Bách Tùng," Vu Tuệ Doanh sắc mặt thay đổi rõ rệt, vội vàng chạy tới đỡ chồng, "Thế nào rồi? Bị thương rồi à? Có muốn đi bệnh viện không?"
Vừa nói, nước mắt vừa tuôn rơi.
***
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Đọc truyện Tàn độc lương duyên được cập nhật nhanh nhất trên VietWriter
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!