Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
“Anh sẽ xử lý.” Hạ Vũ Hào đi đến bên người cô, hôn nhẹ lên tóc cô, “Tất có đều có anh, đừng lo lắng.”
Anh càng như vậy, cảm giác trong lòng Hướng Thu Vân càng khó chịu. Cô xúc động muốn nói cho anh tất cả, nhưng lời đến cuống họng, cô lại nuốt xuống.
“Vũ Hào, em có thể làm vài việc giúp đỡ anh.” Hướng Thu Vân nói.
Cô không nghĩ lúc nào cũng là một mình anh gánh vác, điều này khiến cô hoàn toàn không hiểu gì về anh. Hơn nữa cảm giác không hiểu rõ này, khiến cô không có cách nào không chút lo lắng để tin tưởng anh.
“. . . Được, chờ sau khi em sinh con xong, anh làm chuyện gì đều sẽ nói trước với em một tiếng, đến lúc đó đừng ngại phiền phức nhé.” Hạ Vũ Hào vuốt nhẹ lên mũi cô, mặc áo khoác bước ra cửa.
Sau khi Hướng Thu Vân nhìn ngã rẽ Hạ Vũ Hào dần khuất thì gọi điện cho Hướng Quân.
“Sao thế Thu Vân?” Giây tiếp theo, đầu dây bên kia Hướng Quân rối bời nói, hình như có rất nhiều người đang tranh cãi.
Hướng Thu Vân đang muốn nói chuyện, bên kia có người nổi giận đùng đùng: “Hướng tổng, chúng ta đến đây là để họp, lúc này sao anh lại không nghiêm túc như vậy? Cổ phiếu của chúng ta đã rớt giá bao nhiêu rồi? Anh còn không mau trở lại. . .”
“Em gọi điện thoại cũng không có việc gì, anh nhanh lên đi, anh.” Hướng Thu Vân nói.
Hướng Quân cũng không còn tùy ý như trước đây, “Lúc này không thoát thân ra được, nếu không có việc gấp, anh họp xong sẽ gọi lại cho em, ngoan. À, đúng rồi, xế chiều hôm nay đến phòng làm việc của anh, đừng quên chuyện phân chia cổ phần!”
Hướng Thu Vân đồng ý, bên kia vội vàng cúp máy.
Điện thoại ngắt chưa được bao lâu, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.
Lúc này ai còn đến đây? Lẽ nào là Hạ Vũ Hào quên đồ?
Hướng Thu Vân bước tới cửa, nhìn qua màn hình, đứng ngoài cửa là bà Chung và Chung Thiệu Ninh.
Trong nháy mắt, cơ thể cô căng cứng, bàn tay vô thức nắm chặt.
Lúc đầu là tại cô không hiểu rõ tình hình, mời bà Chung đến nhà, hơn nữa mẹ cô chết cũng có nhiều nguyên nhân, không thể chỉ trách một người được.
Vậy nhưng. . . Cô vẫn khống chế không được nỗi hận bà Chung, có lẽ nếu không có việc này, có lẽ mẹ sẽ không nhanh chóng tự sát như thế. . .
Hướng Thu Vân chậm rãi nhắm hai mắt lại, bình ổn cảm xúc, căng nhắc di chuyển cơ thể bước đến sô pha, ngồi xuống.
[Thu Vân, có phải con gặp chuyện gì không vui không? Cứ nói với mẹ, đừng giấu trong lòng, không tốt cho cơ thể]
Bên tai văng vẳng giọng nói của mẹ cô, cô vô thức quay đầu, mở miệng muốn gọi mẹ, nhưng lại chỉ hớp được một ngụm khí.
Căn bản không có bóng dáng của mẹ cô.