“Tôi đến tìm cậu ta hỏi, cậu ta lại nói muốn nhà họ Giang phá sản trong nửa tháng nữa, sau đó còn đạp tôi! Tôi thấy cậu ta sợ tôi sẽ làm mẹ kế nên muốn đạp mất con của chúng tôi!”
Triệu Phương Loan không nhìn nổi người đẩy con trai mình đổi trắng thay đen, nhất là mẹ Giang: “Chẳng lẽ không phải bà muốn đánh Vũ Hào nên thằng bé mới tự vệ sao?”
“Tôi là người bề trên của cậu ta, cậu ta ăn nói thô lỗ, tôi dạy dỗ cậu ta thì sao? Một người đàn ông da dày thịt béo, tôi lớn tuổi rồi còn mang thai, dù nói thế nào thì cậu ta không nên ra tay với tôi!” Mẹ Giang vẫn cảm thấy mình oan ức.
Trước kia Vũ Hào tốt bao nhiêu, mở miệng gọi dì Lâm, vô cùng khách sáo. Làm gì không nói lý lẽ như bây giờ, chắc chắn Hướng Thu Vân đã dạy hư anh!
Triệu Phương Loan ở địa vị hiện tại lại thêm lớn tuổi nên rất ít khi tức giận.
Nhưng mỗi lần mẹ Giang mở miệng, cũng có thể làm cho bà tức giận: “Sao bà có thể làm gì cũng được, con trai tôi lại không thể đánh trả chứ, cứ để bà bắt nạt sao?”
Mẹ Giang cũng không nói với bà mà quay đầu phàn nàn với ba Hạ: “Ông thấy không? Vợ và con trai ông cùng bắt nạt tôi!”
“Bà có thể nói ít lại được không?” Ba Hạ trừng mắt với Triệu Phương Loan.
Nhà họ Lâm bên cạnh cũng không vừa mắt.
Lúc Triệu Phương Loan còn trẻ cũng là đời thứ hai tài giỏi nhà quân nhân, sao lại gả cho loại người như ba Hạ?
Triệu Phương Loan cười lạnh: “Sao vậy, bây giờ tôi không được nói câu nào trước mặt người phụ nữ ông yêu sao?”
“Bà đừng ở đây gây chuyện, chúng tôi đang nói chuyện với Vũ Hào, liên quan gì đến bà?” Ba Hạ đỡ mẹ Giang lên, thể hiện tình cảm trước mặt Triệu Phương Loan.
Hạ Vũ Hào đứng sau lưng ba Hạ nhìn cảnh này thì sắc mặt ngày càng lạnh.
Ba Hạ không nhìn thấy, không kiên nhẫn nói với Triệu Phương Loan: “Chỗ này không có chuyện của bà, mau đi xa càng tốt, tôi nhìn thấy bà thì đã thấy phiền!”
Ầm!
Ông ta vừa nói xong thì Hạ Vũ Hào đứng sau lưng đạp vào người ông ta.
Ba Hạ ôm mẹ Giang nên hai người cùng ngã xuống, ông ta vẫn không quên bảo vệ người trong lòng. Người không biết còn tưởng rằng hai người là vợ chồng thật, tình cảm thắm thiết.
“Ông ngã thì thôi đi, sao lại hại tôi cũng ngã xuống?” Mẹ Giang oán trách đứng lên.
Ba Hạ tranh thủ nhận tội: “Là lỗi của tôi, lỗi của tôi.”
Sau đó ông ta quay đầu nhìn về phía Hạ Vũ Hào, tức giận nói: “Con ngày càng không hư hỏng, nếu cú đá của con làm cho dì Lâm và em trai con bị thương thì sao? Mau xin lỗi dì Lâm đi!”
“Cút.” Hạ Vũ Hào lạnh lùng nhìn ba Hạ, không hề nể mặt ông ta là ba mình, ngược lại anh càng chán ghét.
Anh không phải là người con hiếu thảo, nhưng cũng chưa từng mắng ông ta trước mặt người ngoài, ba Hạ còn nghĩ mình nghe lầm: “Cái gì? Con vừa nói cái gì?”
“Tôi nói ông cút đi.” Hạ Vũ Hào chỉ vào cửa phòng bệnh: “Hiện tại ông cút ra khỏi chỗ này. Nếu không thì lát nữa tôi cho người ném đôi gian phu dâm phụ là các người ra bên ngoài!”
Ba Hạ tức giận đến mặt lúc xanh lúc đỏ: “Con nói cái gì. . . Gian phu dâm phụ? Ai dạy con nói ba mình như thế?”
“Ông cũng chỉ cung cấp một con tinh trùng, vậy mà cũng xứng làm ba tôi sao?” Hướng Thu Vân chết làm cho Hạ Vũ Hào lười dây dưa với bất cứ ai: “Cút, đừng để tôi nói lần thứ ba.”
Ba Hạ còn muốn nói tiếp thì bảo vệ bệnh viện đã tới.
“Mấy người ném bọn họ ra ngoài.” Hạ Vũ Hào lạnh lùng nói.
Ba Hạ ôm mẹ Giang nhìn một vòng: “Tôi muốn xem ai dám!”