Với tính cách của anh, nếu đã quyết định thì không thay đổi. Y tá chỉ có thể rời đi nói với Diêu Thục Phân và Thôi Quân chuyện Lục Ngôn Sâm bận rộn không đi được.
Hai lần Diêu Thục Phân không mời được Lục Ngôn Sâm, gần đây lại gặp mấy chuyện bực mình, dồn nén lửa giận. Bà ta để Thôi Quân nằm nghỉ ngơi, nói y tá đưa bà ta đi tìm Lục Ngôn Sâm.
Y tá và chủ nhiệm khuyên thế nào cũng không được, chỉ có thể đưa bà ta đi tìm Lục Ngôn Sâm.
Đoàn người đi đến cửa phòng Hướng Thu Vân thì đúng lúc mẹ Lục nhìn thấy.
Mẹ Lục đang đưa mấy lãnh đạo đi tham quan bệnh viện, bà ta thấy Diêu Thục Phân hùng hổ đi đến phòng bệnh của Hướng Thu Vân thì sắc mặt thay đổi.
Bà ta vội vàng xin lỗi lãnh đạo, chạy chậm đến trước mặt Diêu Thục Phân.
Lúc ấy Diêu Thục Phân cầm chốt cửa mở ra một khe nhỏ.
“Bà Diêu. . .” Mẹ Lục nắm chốt cửa đóng lại.
Hành động của bà ta làm cho Diêu Thục Phân càng thêm không vui: “Viện trưởng Ứng có ý gì? Con của bà không khám bệnh cho chồng tôi, hiện tại tôi muốn gặp mặt con trai bà cũng không được sao?”
Thì ra là như thế, không phải tin tức Hướng Thu Vân còn sống bị lộ.
Mẹ Lục thở phào nói: “Bà Diêu hiểu lầm rồi. Chẳng qua gần đây Ngôn Sầm phải chữa trị cho một bệnh nhân nhiễm trùng nặng, không có thời gian và sức lực điều trị cho người khác.”
“Cho dù cậu ta chữa trị cho một bệnh nhân nhiễm trùng nặng, chẳng lẽ cậu ta luôn phải trông coi người đó suốt hai mươi tư giờ sao? Tôi liên tục mời cậu ta hai lần, cậu ta cũng không đến, có phải là không còn gì để nói đúng không?”
Mấy ngày nay Diêu Thục Phân không gặp được chuyện gì hài lòng, cơn giận làm cho bà ta không thể duy trì hình tượng gần gũi.
Người có tiền và địa vị cũng không tránh khỏi bị bệnh, bị bệnh thì phải khám bệnh, có rất ít người không nể mặt mẹ Lục.
Diêu Thục Phân hùng hổ dọa người làm cho mẹ Lục cũng rất không thích: “Bà Diêu biết năng lực chữa bệnh của Ngôn Sầm nên cũng biết tính tình của nó. Bình thường nó khám bệnh, ngoại trừ lấy tiền còn phải xem nó có thích người đó hay không.”
Bà ta không nói dối, những người quen biết Lục Ngôn Sâm thì cũng biết tính tình của anh. Những kẻ nhà giàu mà danh tiếng không tốt, cho dù đưa nhiều tiền hơn nữa thì anh cũng không chữa bệnh.
“Tất cả mọi người biết hàng năm tôi quyên góp cho tổ chức từ thiện một số tiền lớn, con của bà không thể nào từ chối điều trị cho chồng tôi được!” Diêu Thục Phân nghẹn lời, nổi giận đùng đùng nói.
Mẹ Lục cười một tiếng: “Thời gian này chuyện gì xảy ra, những cư dân mạng không biết, nhưng có không ít người biết đó? Bà Diêu không cần phải nói mấy lời xã giao này với tôi.”
Mỗi năm Diêu Thục Phân quyên góp một số tiền lớn cho tổ chức từ thiện, nhưng chỉ dùng một phần của số tiền kia làm từ thiện, còn có dùng làm chuyện khác hay là tặng quà cho người ta, hoặc là rửa tiền hay không.
Bà ta cũng không biết rõ, nhưng chắc chắn không phải chỉ làm từ thiện.
Diêu Thục Phân nhíu mày nhìn mẹ Lục một chút, cũng không định nói chuyện nữa, bà ta đi mấy bước tới muốn mở cửa.
“Này –” Mẹ Lục cười ngăn cản trước mặt bà ta: “Bà Diêu, tôi cảm thấy tôi đã nói rất rõ ràng.”
Diêu Thục Phân cao giọng nói: “Tôi muốn gặp mặt bác sĩ Lục hỏi tại sao nhiều lần từ chối. . .”
Lạch cạch.