—
Nếu anh ta gọi hai cuộc nữa không được thì sẽ báo cảnh sát!
Nhưng vẫn không có ai nghe máy.
Hướng Quân nghe tiếng thông báo không gọi được thì vừa tức giận vừa lo lắng, anh ta bắt đầu bấm 110.
Nhưng anh ta vừa bấm số một thì một người đàn ông cao to đi tới: “Xin hỏi anh là cậu Hướng đúng không?”
“Anh là ai?” Người này có chút quen mắt, nhưng Hướng Quân nhất thời không nhớ là ai.
Người đàn ông lịch sự nói: “Tôi là vệ sĩ của cô Hướng. Cô ấy không thoải mái nên quay về nghỉ ngơi trước, nói tôi báo cho anh một tiếng.”
Anh ta kiểu như vậy thì Hướng Quân mới nhớ người này đúng là vệ sĩ của Thu Vân.
Nhưng mà: “Con bé không thoải mái muốn về trước, sao lại không nói với tôi một tiếng? Cho dù con bé không thoải mái thì tôi gọi tới cũng có thể nghe máy chứ?”
Vệ sĩ bình tĩnh nói: “Cô Hướng muốn nói với anh nhưng thấy anh nói chuyện với người khác nên không tiện cắt ngang. Điện thoại của cô ấy rơi xuống nhà nên không mang theo, cho nên anh gọi tới thì không có ai nghe máy.”
Anh ta nói xong thì chuẩn bị đi.
Hướng Quân gọi anh ta lại, cau mày nói: “Chờ một chút! Thu Vân không thoải mái, ta cùng ngươi cùng một chỗ trở về, nhìn cô một cái chuyện gì xảy ra.”
Sau khi Thu Vân ra tù thì sức khỏe vẫn không được tốt. Hiện tại cô mang mang thai, nếu bệnh cũ tái phát thì nên đến bệnh viện kiểm tra.
Anh ta đi đến trước xe Ferrari rồi mở cửa lên xe, nói với vệ sĩ: “Anh ngồi xe của tôi hay là có xe rồi?”
Vệ sĩ thấy anh ta khởi động xe thì hoảng hốt: “Cô Hướng nói không thoải mái muốn trở về nghỉ ngơi thật tốt, anh đi qua thăm cô ấy thì có thể sẽ quấy rầy đến cô ấy nghỉ ngơi.”
“Giấc ngủ của Thu Vân không tốt, lúc tôi đến thì chắc chắn con bé còn chưa ngủ, tôi thăm một chút rồi đi, không quấy rầy nó nghỉ ngơi.” Hướng Quân là người nóng tính, ghét nhất là người lằng nhà lằng nhằng: “Mau lên xe!”
Chân anh ta đã đạp lên chân ga, có thể chuẩn bị xuất phát bất cứ lúc nào. Truyện đã full tại trang nhay ho . com.
Vệ sĩ sợ anh ta đi thật, đến lúc đó không thấy Hướng Thu Vân thì mọi chuyện hỏng bét: “Cậu Hướng, cô Hướng vừa trở về, lúc này cũng đã ngủ, tôi cảm thấy. . .”
Hướng Quân không kiên nhẫn: “Đầu tiên là Thu Vân không thấy, sau đó Thu Vân không nghe điện thoại, hiện tại anh lại ngăn cản không để tôi gặp Thu Vân. . . Chẳng lẽ mấy người đã làm gì Thu Vân nên sợ bị tôi phát hiện à?”
Anh ta thấy vệ sĩ lằng nhằng nên tùy tiện nói thế.
Dù sao đây là địa bàn nhà họ, người tham gia tang lễ nhiều như vậy, mà họ Hà mời những vệ sĩ này, Thu Vân sẽ không xảy ra vấn đề gì!
Nhưng vệ sĩ cho rằng anh ta phát hiện gì đó, trái tim đập thình thịch, dưới tình thế cấp bách, anh ta nghĩ ra một lời giải thích.
“Bởi vì cô Hướng nên mợ Hướng mất một cánh tay, hiện tại cô ấy không biết nên đối mặt với anh và mợ Hướng thế nào!”
Hướng Quân cố gắng xem nhẹ chuyện này, sau đó nghe anh ta nhắc lại thì mới nhớ.
Mấy ngày qua Thu Vân thật sự né tránh anh ta và vợ mình. . .
“Được, tôi biết rồi. Anh quay về xem tình hình của Thu Vân, nếu không tốt thì gọi điện thoại cho tôi.”
Hướng Quân đưa một tấm danh thiếp cho vệ sĩ, sau khi người kia trả lời thì bực bội lái xe rời đi.
Lúc anh ta lái xe rời đi thì một người đàn ông trung niên chạy tới.
Ông ta nhìn xe của Hướng Quân thì thở dài. Vừa rồi ông ta nhìn thấy một người phụ nữ bị bắt đi giống như cô Hướng, ông ta định nói với cậu Hướng một tiếng nhưng lại đến chậm, mà ông ta cũng không có số điện thoại của cậu Hướng. . .
–
Đau.