Nếu bạn yêu thích bộ truyện này và muốn đọc full thì có thể đóng góp chút kinh phí cho team edit truyện và vào nhóm đọc hết nhé:
Chương 530: Nếu con muốn giết người, bây giờ ba liền không thể đứng ở đây!
Thấy vậy, Vu Tuệ Doanh bước đến chỗ Hướng Thu Vân, lo lắng hỏi: “Làm sao vậy? Có phải có chỗ nào không thoải mái không? Làm sao bây giờ, chúng ta đến bệnh viện nhé?”
“… Không, con không sao.” Hướng Thu Vân liếc nhìn đôi mắt sưng đỏ của bà, sau đó cúi đầu xuống.
Hai cha con đang cãi nhau bên kia, Hướng Bách Tùng nghe thấy vậy liền vội vàng bước tới, hỏi Hướng Thu Vân có cần đi khám bệnh không.
Hướng Quân không quen được Hướng Bách Tùng như vậy, chế giễu: “Nhìn thấy Thu Vân hữu dụng, nên đối với Thu Vân lại tốt như vậy. Nếu như Thu Vân vô dụng, liếc nhìn con bé một cái chắc cũng không nguyện ý, người như vậy quả thực không xứng làm cha.”
“Chú ý thái độ của con!” Hướng Bách Tùng nghiêm mặt quát: “Dù làm gì, ba cũng chỉ muốn giữ Hướng gia, giữ tập đoàn Hướng thị! Nếu con và Thu Vân cả ngày gây chuyện, một chút cũng không thể giúp, ta cần khổ như vậy sao?”
Hướng Quân bị lời nói của ông làm cho tức giận đến mức đỏ bừng mặt, nâng một cái ghế ở bên cạnh lên định đập phá, cái ghế ở trong không khí một lúc, liền bị một tiếng đập mạnh xuống đất.
“Rầm!”
Nếu người này không phải là cha hắn, mười cái ghế cũng không đủ để hắn đập nát!
Chiếc ghế rơi xuống chân Hướng Bách Tùng, sau đó lăn về phía Hướng Thu Vân, trước khi chạm đến chân cô, Hạ Vũ Hào cau mày đá nó sang một bên, anh mím chặt môi, kéo cô sang một bên.
Hướng Quân cẩn thận hé cổ họng, lại nuốt trở lại, nhìn bàn tay của Hạ Vũ Hào rơi trên eo Hướng Thu Vân, bất mãn hừ mấy tiếng.
Đem phản ứng của anh thu lại vào mắt, Hạ Vũ Hào ôm Hướng Thu Vân chặt hơn, hơi câu khóe môi dưới.
“…” Hướng Quân!!!”
Tuy rằng cái ghế không đụng phải Hướng Bách Tùng, nhưng ông nhìn cái ghế cách đó không xa, sắc mặt vẫn là khó coi, vừa rồi bị Hướng Quân làm cho kinh ngạc, phải một lúc sau mới định thần lại, Hướng Quân, con định giết người à?”
“Nếu con muốn giết người, bây giờ ba liền không thể đứng ở đây!” Từ sau vụ tai nạn xe cộ hai năm trước, quan hệ giữa Hướng Quân và Hướng Bách Tùng càng ngày càng xấu.
Thấy hai người càng ngày càng cãi nhau, Vu Tuệ Doanh mắt sưng đỏ lên hét lên: “Câm miệng!”
Bà nhìn Hướng Quân, sau đó đối với Hướng Bách Tùng, khàn giọng nói: “Thu Vân mới về nhà, hai người không thể yên lặng sao?”
“Vì nể mặt Thu Vân, hôm nay tôi sẽ không cùng ba cãi nhau!” Hướng Quân nặng nề khịt mũi với Hướng Bách Tùng, quay đầu bước ra ngoài, Lâm Quỳnh Chi xin lỗi mấy người rồi đi theo.
Khi bị con trai mắng trước mặt Hạ Vũ Hào, Hướng Bách Tùng có chút bực bội, ho khan hai tiếng, “Vợ tôi đã chiều hư những đứa trẻ này rồi. Những đứa trẻ này càng lớn càng không hiểu chuyện, Vũ Hào đừng trách.”
“Không trách, không trách.” Hạ Vũ Hào cười nói: “Dưới sự giáo dục của ông, Hướng Thiếu vẫn có thể coi trọng tình cảm gia đình. Thật sự là đáng quý. Tôi nên cảm ơn anh ấy.”
Nụ cười của Hướng Bách Tùng đông cứng lại, “Hai anh em chúng nó chẳng làm được trò gì cả. Ưu điểm duy nhất có thể nói là trọng tình, xem như là di truyền.”
Cả ba người không trả lời, nhìn ông với những biểu hiện khác nhau.
“Người tầm tuổi tôi đã đổi mấy vợ rồi. Người chưa đổi vợ cũng có nhiều vợ trẻ bên ngoài.” Hướng Bách Tùng thở dài: “Họ cũng hỏi tôi, nói rằng vợ tôi đang kéo lùi tôi, hỏi tôi tại sao không thay đổi vợ”.
Khi ông nói lời này, Vu Tuệ Doanh cứ nhìn ông, không giận, không sốc, không làm hòa, chỉ có một loại bình yên đến chết người.
Hướng Bách Tùng bị ánh mắt của bà làm cho có chút áy náy, tránh đi ánh mắt của bà, nói tiếp: “Kỳ thật cũng không phải tại sao, chính là tôi là người trọng tình, giống như cậu, đã quyết một người liền không đổi ý.”
Nghe đến đây, Hạ Vũ Hào lại xua tay, có ý riêng “Ông ngàn vạn lần đừng nói như vậy. Tôi khác với ông về phương diện này, nhưng nhất định có một số phương diện ông so với tôi vẫn mạnh hơn.”
Hai người khách khí tới lui, có điều gì trong lời nói của nhau, mọi người đều có suy nghĩ kỹ càng.
Hướng Thu Vân nhìn hai người, có chút giật mình.
Trước khi mười tám tuổi, cô ghét nhất chính là lá mặt lá trái của người lớn, và ghét những người phản bội và lợi dụng người thân để trục lợi.
Nhưng bây giờ cô phát hiện lúc trưởng thành khó tránh khỏi những dịp như vậy, hiện tại cô… đang muốn dùng Hướng gia để chống lại Hạ lão gia tử và Giang Hân Yên.
Cô đang biến mình thành người mà cô đã từng ghét.
“Bữa cơm đã chuẩn bị xong, Bách Tùng, anh và Vũ Hào xuống trước đi.” Vu Tuệ Doanh khịt mũi, lau khóe mắt, miễn cưỡng cười cười, “Tôi và Thu Vân cất đồ đạc của con bé rồi đi xuống.”
Hướng Bách Tùng cau mày nói: “Cơm nước xong trở lại thu dọn không được sao? Vũ Hào còn phải đợi bao lâu?”
“Không có việc gì.” Hạ Vũ Hào nói: “Chuyện công ty tôi tình cờ có chuyện muốn thỉnh giáo bác. Cần chút thời gian riêng tư.”
Hướng Bách Tùng mỉm cười, dịu dàng nói với anh: “Cậu tuy còn trẻ, nhưng đã có kinh nghiệm quản lý công ty không kém gì tôi, nhất định không cần thỉnh giáo gì, như vậy chúng ta đi phòng khách chờ một lát đi.”
Nói xong quay đầu nhìn Vu Tuệ Doanh, “Đều già cả thế này rồi, chẳng biết thứ tự ưu tiên gì cả, nhìn cũng không có mắt nhìn.”
“Hướng Bách Tùng, ông đã ở bên tôi gần ba mươi năm, chẳng lẽ trong mắt ông bây giờ tôi không tốt chút nào sao?!” Vu Tuệ Doanh nước mắt rơi xuống, cao giọng nói.
Sau khi bị người nhà lần lượt phủ nhận không nể mặt, sắc mặt của Hướng Bách Tùng cũng trầm xuống, “Rống rống cái gì, đúng là đến kỳ mãn kinh rồi!”
Ông ta nhìn Hạ Vũ Hào có chút ngượng ngùng, cố hết sức giữ chặt khóe miệng, “Phụ nữ đều như vậy, tóc dài, hiểu biết ngắn, cả ngày chi li tính toán yêu đương, không có chút cảm thông nào với nỗi khổ của người đàn ông bên ngoài cả.”
“Một lúc gặp lại sau.” Hạ Vũ Hào cong môi nhìn Hướng Thu Vân, sau đó cùng Hướng Bách Tùng đi ra ngoài.
Hướng Thu Vân bước tới đóng cửa lại, quay vào phòng liền thấy Vu Tuệ Doanh thất thần nhìn về phía cửa, nước mắt giàn giụa, ánh mắt phức tạp mà cô chưa từng thấy qua.
“Con nói xem, mẹ có giống như lời ba con nói không, ngoại trừ khóc ra… cái gì cũng không thể làm tốt được?” Vu Tuệ Doanh dụi dụi khóe mắt, có chút đứt quãng khi nói chuyện vì khóc.
Hướng Thu Vân dừng lại khi được hỏi, theo trí nhớ của cô, mẹ cô là một người vợ toàn thời gian, công ty có ba cô quán xuyến, việc nhà lại có người giúp việc, đột nhiên cô không biết mẹ cô giỏi cái gì. …
“Mẹ không phải là một người vợ tốt, cũng không phải là một người mẹ tốt. Ở một mức độ nào đó, ba con nói mẹ ngoài khóc ra không biết cái gì cả cũng không sai.” Vu Tuệ Doanh cười khổ.
Hướng Thu Vân đột nhiên nhớ tới lời nói của anh trai một lần nữa, lời nói giống như nghẹn ở trong cổ họng, “… Con cũng không phải là một đứa con gái ngoan.”
“Trách mẹ, tất cả đều là do mẹ…” Vu Tuệ Doanh tuyệt vọng lẩm bẩm vài câu, hai mắt trống rỗng đi đến bên cạnh vali, lấy ra đồ ở bên trong, cố gắng hết sức thu dọn hành lý cho Hướng Thu Vân.
Hướng Thu Vân mím môi đi đến bên cạnh bà, giống như lúc Hạ Vũ Hào an ủi cô, an ủi Vu Tuệ Doanh một cách khô khốc, “Đừng suy nghĩ nhiều.”