Nếu bạn yêu thích bộ truyện này và muốn đọc full thì có thể đóng góp chút kinh phí cho team edit truyện n hảy hố và vào nhóm đọc hết nhé:
Chương 579: Không biết nói sao
Sau khi đâm kim vào chân Hướng Thu Vân, anh mở ngăn kéo ra, lấy ra một túi đồ, đưa cho Hướng Thu Vân.
“Đây là?” Hướng Thu Vân hỏi.
Lục Ngôn Sâm ra hiệu cho cô xem thử.
Khi Hướng Thu Vân mở ra, cô nhìn thấy bên trong có một ít quần áo trẻ em và một số đồ chơi trẻ em.
“Dì cả và mẹ tôi đã chuẩn bị xong, họ nhờ tôi giao cho cô.” Lục Ngôn Sâm đút tay vào túi áo khoác trắng, cười nhìn cô.
Tâm trạng của Hướng Thu Vân càng ngày càng phức tạp, thím Lưu và Ứng viện trưởng quả nhiên đang quan tâm đến chuyện của cô ấy, cô làm sao có thể mở miệng nói chuyện được? Không biết bọn họ có vì chuyện này mà sinh ra khúc mắc với cô không?
Ngay lúc trong lòng cô đang nghĩ đến những chuyện lộn xộn này, Hạ Vũ Hào cầm lấy đồ trong tay cô, “Cảm ơn bác sĩ Lục, nhưng tôi đã chuẩn bị hết những thứ này.”
“Nhiều thêm mấy cái cũng không sao” Lục Ngôn Sâm không trả lời, “Nếu Hướng tiểu thư phải từ chối, cứ trả lại mấy thứ này cho dì và mẹ, nếu không tôi sẽ bị hai người lẩm bẩm chết mất.”
Hướng Thu Vân mỉm cười, “Bộ quần áo này rất đẹp, xin bác sĩ Lục nói với thím Lưu và dì, tôi rất thích.”
“Cô khách khí quá rồi, nếu thật sự muốn cảm ơn thì hãy dành thời gian đến nhà ngồi một chuyến, dì cả ngày nhắc suốt về cô.” Lục Ngôn Sầm nói.
Hai người đang nói chuyện, trong lúc đó Hướng Thu Vân muốn nói gì đó về Ứng viện trưởng, nhưng khi lời nói này đến miệng, cô lại không biết phải nói thế nào.
Ngay từ khi chọn đi làm, cô đã biết mang thai giả của mình sẽ bị Giang Hân Yên để ý, cô nghĩ kỹ cách thoát thân, nhưng lại không nghĩ tới Ứng viện trưởng.
Hạ Vũ Hào đứng bên cạnh nhìn thấy hai người nói chuyện rất vui vẻ, cảm giác như người ngoài cuộc, đặt lên giường vài túi đồ, đột nhiên nói: “Ồ, đột nhiên nhớ tới một chuyện liên quan đến bác sĩ Lục.”
“Cùng tôi có liên quan sao?” Lục Ngôn Sầm hỏi.
Hạ Vũ Hào khẽ nhướng mày “Nói đúng ra không liên quan đến bác sĩ Lục. Tôi chỉ muốn nói rằng ông nội tôi đã biết chuyện Ứng viện trưởng làm giả mang thai.”
“!” Nụ cười của Lục Ngôn Sâm tụ ở khóe miệng, “Tôi có việc phải làm, tạm thời tan việc, tôi sẽ cho người khác tới lấy kim tiêm.”
Hướng Thu Vân muốn nói gì đó, nhưng anh đã rời đi rồi.
“Cảm thấy có lỗi sao?” Hạ Vũ Hào trầm mặc nhìn cô.
Bị anh đoán đúng suy nghĩ quá nhiều lần, Hướng Thu Vân chỉ hơi kinh ngạc, sau đó gật đầu, “Là tôi liên luỵ đến viện trưởng.”
“Em nghĩ bà ấy giúp em vì cái gì?” Hạ Vũ Hào thấy một sợi tóc của cô rơi xuống, rất tự nhiên giúp cô vén ra sau lỗ tai.
Hướng Thu Vân ngẩng đầu nhìn anh.
Tại đây có hình ảnh