Mục lục
Tàn độc lương duyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!



Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!


“Sao vậy?” Hạ Vũ Hào hỏi.


Hướng Thu Vân lắc đầu: “Không có việc gì, em chỉ nhìn một chút thôi.”


Có lẽ bởi vì cô đang mang thai nên hơi nhạy cảm một chút.


“Ừm. Em chọn món trước đi, anh đi rửa tay.” Hạ Vũ Hào đứng dậy, trong mắt lóe lên do dự, nhưng không nói gì mà rời đi.


Lúc anh rời đi thì cảm giác có người nhìn mình của Hướng Thu Vân lại xuất hiện.


Cô nhìn xung quanh, tất cả mọi người đang ăn cơm như lúc nãy, không thấy ai nhìn cô chằm chằm. Nhưng lần này cảm giác bị nhìn chằm chằm không biến mất mà như bóng với hình, giống như vô hình giăng lưới giam cầm cô vào đó.


Trong lòng Hướng Thu Vân không khỏi phải có chút lo lắng, cô nắm chặt điện thoại, chỉ cần phát hiện điều không đúng thì sẽ lập tức gọi cho Hạ Vũ Hào.


Nhưng ngoại trừ cảm giác có người nhìn mình chằm chằm thì không xảy ra chuyện khác thường nào.


“Ở chỗ này gặp được Cô Hướng, thật khéo a.”


Sau lưng vang lên một giọng nữ, Hướng Thu Vân căng thẳng, lập tức quay đầu lại nhìn.


Người đến là Tống Như.


“Cô có ngại để tôi ngồi đây một lúc không?” Tống Như hỏi xong, cũng không chờ Hướng Thu Vân trả lời mà kéo ghế ngồi đối diện: “Cô Hướng mặc nhiều đồ, vừa rồi tôi suýt cảm thấy mình nhận nhầm người.”


Hướng Thu Vân nhíu mày: “Tôi vừa đến thì cô đã nhìn thấy tôi?”


“Cũng không thể nói như vậy, người đầu tiên nhìn thấy cô không phải là tôi mà là chồng chưa cưới của tôi.” Trên mặt Tống Như đầy mỉa mai: “Dù sao anh ấy luôn nhớ về cô, đừng nói cô đội mũ đeo kính râm gì đó, cho dù cô hóa thành tro thì anh ấy cũng có thể nhận ra.”


Dựa theo lời Tống Như thì vừa rồi cô ta và Giang Minh Thắng nhìn Hướng Thu Vân, vậy là mọi chuyện được rõ ràng.


Nhưng không biết tại sao, Hướng Thu Vân cảm thấy lạ ở đâu đó.


Trực giác của cô cảm thấy người lén nhìn cô chằm chằm không phải là Giang Minh Thắng và Tống Như.


“Tôi mới nói với cô Hướng hai câu mà cô đã mất tập trung, rốt cuộc cô xem thường tôi hay là chán ghét tôi?” Tống Như trầm giọng hỏi.


Hướng Thu Vân lấy lại tinh thần, hững hờ hỏi: “Cô không cần quanh co lòng vòng, cô tìm tôi có chuyện gì thì nói thẳng đi.”


“Được, cô đã nói như vậy, tôi cũng không vòng vo nữa!” Tống Như nói: “Cô biết nhà họ Giang thu mua hai mươi lăm phần trăm chuyện cổ phần của tập đoàn Hướng Thị đúng không?”


Hướng Thu Vân gật đầu: “Cho nên?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK