Nếu bạn yêu thích bộ truyện này và muốn đọc nhiều và nhanh hơn thì có thể đóng góp chút kinh phí cho team truyện n hảy hố và vào nhóm đọc nhé:
Hướng Bách Tùng bị cô đẩy loạng choạng lùi lại mấy bước, sau đó bụp một tiếng ngã phịch xuống đất.
Ông ta chật vật đứng lên, đi về phía Vu Tuệ Doanh, cử chỉ như điên lên: “Không, bà ấy không có chết! Hôm qua bà ấy còn rất tốt, làm sao có thể đột nhiên chết được?”
“Bà ấy chết rồi, ông còn muốn thế nào nữa?” Hướng Quân tiến lên, hai tay nắm lấy cổ áo ông ta, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mẹ nói không muốn gặp ông, ông bị điếc sao? Cút ra ngoài!”
“Bụp” một tiếng, hắn ném ông ta xuống đất.
Hướng Bách Tùng ngồi trên mặt đất, hai mắt hiện lên vài tia máu: ” Dựa vào cái gì mà bà ấy không muốn gặp ta? Mấy năm nay ta làm chuyện gì có lỗi với bà ấy sao? Muốn trách thì bà ấy cũng nên trách Hướng Thu Vân, là do Hướng Thu Vân không muốn người mẹ là bà ấy! Ta có nơi nào có lỗi với…”
Từ “bà ấy” không nói ra, ông ta đã bụm mặt khóc lớn.
Khóc? Bây giờ khóc thì có ích lợi gì?
Hướng Thu Vân siết chặt lồng ngực, mỗi lần thở đều cảm thấy vô cùng khó khăn.
Trên thực tế, cô có quyền gì để trách cha mình?
Nếu không phải lúc trước cô không tha thứ cho mẹ của mình, mọi chuyện có lẽ cũng sẽ không đi đến mức này.
Hạ Vũ Hào đi tới chỗ cô, không phát ra tiếng động, mà chỉ ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng cô vài cái.
Anh biết rằng cho dù anh có nói gì bây giờ đi chăng nữa thì nó cũng chẳng giúp ích được gì cho cô.
Hướng Thu Vân siết chặt vạt áo phía trước của anh, yên lặng khóc trong vòng tay của anh một hồi, mới nói: “Chúng ta đi ra ngoài.”
Không khí nồng nặc mùi máu của mẹ khiến cô không thở nổi.
Hai chân cô đều mềm nhũn, không còn chút sức lực, nói là cùng đi ra ngoài nhưng không khác gì được Hạ Vũ Hào bế đi ra.
Hướng Thu Vân đứng trước cửa sổ hành lang, yên lặng nhìn ra bên ngoài.
Những ngày mẹ cô đứng bên cửa sổ, bà đã nghĩ gì?
Nhảy xuống sao?
Nếu mấy ngày hôm nay cô luôn nhìn chằm chằm bà, hoặc là tối qua trước khi đi ngủ, cô cảnh giác một chút, hoặc là trước đó không cứng rắn làm loạn với bà ấy như vậy, có phải sẽ không xảy ra chuyện như bây giờ?
“Không trách em được.” Hạ Vũ Hào từ phía sau ôm lấy cô, hôn nhẹ lên tóc cô, “Em đã cố gắng hết sức rồi.”
Hướng Thu Vân nhắm mắt lại, nước mắt chảy dài.
Làm sao có thể không trách cô? Nếu cô không tự ý quyết định mời bà Chương đến, có lẽ ngày này sẽ không đến sớm như vậy.
Lục Ngôn Sâm đi qua chỗ này, thấy người có vẻ giống Hướng Thu Vân và Hạ Vũ Hào, liền để y tá rời đi rồi đi tới.
Tại đây có hình ảnh