Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Hướng Thu Vân nhíu mày, gọi cho Diêu Thục Phân mấy cuộc nhưng không được.
Một lát sau Diêu Thục Phân gửi tin nhắn tới.
【 Cô hãy suy nghĩ chuyện đến tìm tôi, cô muốn chờ tin tức của hai nhà Hạ Triệu thì hoàn toàn có thể chờ. Tôi chỉ có thể nói cô sẽ thất vọng. 】
Hướng Thu Vân nhìn tin nhắn, sắc mặt hết sức khó coi.
Tám giờ tối, Chung Khánh Hiên gọi điện thoại tới.
Điện thoại vừa vang lên. Hướng Thu Vân đã nghe máy: “Anh Chung!”
“Chuyện của Vũ Hào có chút phiền phức, có người đứng sau Diêu Thục Phân, không động được. Mà…” Giọng Chung Khánh Hiên đầy mệt mỏi, anh ta dừng một chút mới nói tiếp: “Có lẽ những chứng cứ về chuyện tập đoàn Hạ Thị có liên quan đến thí nghiệm trên người là thật.”
“!”
Chung Khánh Hiên là luật sư nổi tiếng, anh ta nói ‘có lẽ’ thì có nghĩa là ‘chắc chắn’!
Có liên quan đến thí nghiệm trên người? Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?
Tay Hướng Thu Vân run lên, gần như không cầm được điện thoại.
Nếu như những chứng cứ kia là thật, mà lại có người muốn hại nhà họ Hạ, lần này Hạ Vũ Hào có thể ra ngoài được hay không thì vẫn chưa biết được!
“Thầy, đưa đện thoại cho tôi, tôi muốn nói hai câu với Hướng Thu Vân! Thầy, đưa đện thoại cho tôi!”
Bên kia vang lên tiếng bước chân và giọng của Nhậm Gia Hân, sau đó người nghe máy là Nhậm Gia Hân.
“Hướng Thu Vân, núi băng bị bắt đi, dù sao cô cũng không giúp được gì, cũng không cần lo lắng vớ vẩn, không tốt cho em bé trong bụng!”
“À, đúng rồi, em bé là nam hay nữ? Trong nước không cho nói ra giới tính đúng không, không sao, cho dù bé nam hay bé nữ thì tôi cũng có thể mua đồ cho bọn nó. . .”
Cô ấy nói lải nhải, nhưng Hướng Thu Vân không nghe vào, trong đầu cô chỉ có Hạ Vũ Hào và làm thế nào để đưa anh ra ngoài.
Bên kia Chung Khánh Hiên nói với Nhậm Gia Hân: “Cô Hướng có tâm trạng không tốt, cô nói nhiều cũng vô dụng, nói chuyện chính đi.”
“Nhưng Hướng Thu Vân có tâm trạng không tốt nên tôi mới nói nhiều để làm dịu tâm trạng, anh chẳng hiểu gì cả, đừng nói lung tung! Hừ!”
Nhậm Gia Hân phàn nàn một câu, sau đó nói với Hướng Thu Vân, cố gắng nói chậm lại: “Hướng Thu Vân, tôi muốn nói với cô một tin tức không tốt lắm.”
“. . . Ừ.” Từ lúc ba cô gặp tai nạn thì cô chưa từng nghe tin tức tốt. Điều khác biệt là tin tức đó xấu đến cỡ nào.
Giọng Nhậm Gia Hân uể oải: “Tôi đã nói chuyện của núi băng cho ba nghe, muốn ông ấy giúp đỡ, dù sao tính tình của núi băng xấu đến thế nào cũng không đến nỗi làm chuyện thí nghiệm trên người.”
Hướng Thu Vân không biết cô ấy đang khen Hạ Vũ Hào hay là mắng anh nữa, chẳng qua cô càng quan tâm chuyện khác: “Sau đó thì sao?”
Tại đây có hình ảnh
Hướng Thu Vân cúp điện thoại, bàn tay bàn chân đổ mồ hôi, bủn rủn không còn sức, gần như không thể đứng thẳng.
Cô vịn tường đứng vững, trong đầu trống rỗng, không biết qua bao lâu tiếng chuông điện thoại vang lên.