Nếu bạn yêu thích bộ truyện này và muốn đọc full thì có thể đóng góp chút kinh phí cho team edit truyện và vào nhóm đọc hết nhé:
Chương 540: Tính tình của anh ấy thật sự cần phải thay đổi
Hướng Thu Vân nghe mẹ lảm nhảm nói xin lỗi này kia, lúc đầu còn cố gắng hết sức an ủi, sau đó im lặng nghe cũng không nói cái gì.
“Con đi sang chỗ chị dâu lấy sách.” Hướng Thu Vân đứng dậy, không nghe lời bà nói nữa, ngây ngốc rời khỏi phòng.
Phòng của Lâm Quỳnh Chi ở bên cạnh, cô bước tới gõ cửa, xin phép rồi bước vào.
“Lấy sách à? Em chờ chị một chút.” Lâm Quỳnh Chi đang thay quần áo cho hai đứa nhỏ.
Hướng Thu Vân gật đầu, tìm một chỗ ngồi xuống.
Lâm Quỳnh Chi thay quần áo cho hai đứa nhỏ, đưa chúng vào phòng đồ chơi, sau đó quay lại lấy sách.
“Có tổng cộng tám cuốn. Em nên đọc chúng trước. Khi em hiểu được những cuốn này, chị sẽ tìm thêm những cuốn khác cho em.” Lâm Quỳnh Chi nói: “Nhưng bản thân chị cho rằng đọc sách theo cách này không nhanh bằng và như học trong thực hành ở thực tế. ”
Hướng Thu Vân cầm lấy sách, không có hứng thú lắm, “Cám ơn chị dâu, em xem những thứ căn bản trước, sau này tính chuyện sau.”
Lâm Quỳnh Chi nói chuyện với cô về nội dung của những cuốn sách này và nơi nào có thể dùng, cuối cùng do dự: “Anh trai em cũng đã cố gắng học tập, nhưng phong cách trước đây khó thay đổi trong thời gian ngắn, gặp chuyện không động não, chị sẽ cố gắng để anh ấy bớt rắc rối cho em. ”
“Tính tình của anh ấy thật sự cần phải thay đổi.” Hướng Thu Vân nói.
Hai người nói chuyện về Hướng Quân một hồi, cô cầm sách trở về phòng, mẹ cô không còn ở đây nữa, có lẽ bà đã đi phòng khách hoặc về phòng riêng của bà.
Hướng Thu Vân đặt sách xuống, đến phòng khách nhìn một chút, không có ai, liền đi vào phòng ngủ của cha mẹ cô.
Cửa phòng ngủ đóng khép hờ, Vu Tuệ Doanh đang ngồi bên giường, mặt đầy nước mắt, bà đưa tay lau nước mắt trên mặt, lấy trong ngăn kéo ra mấy lọ thuốc, rót ra bảy tám viên rồi uống cạn.
Như cảm nhận được ánh mắt của cô, Vu Tuệ Doanh hốt hoảng nhìn sang, “Mẹ bị cảm rồi, liền uống chút thuốc cảm!”
“Mẹ đã gặp bác sĩ tâm lý chưa?” Hướng Thu Vân hỏi qua cửa.
Vu Tuệ Vân giật giật khóe miệng nhìn sang chỗ khác, “Mẹ không sao, không cần gặp bác sĩ tâm lý! Dù là bác sĩ nào cũng vậy, không có gì liền nói thành có chuyện, chuyện nhỏ cũng có thể nói thành việc lớn, chỉ để kiếm nhiều tiền hơn!”
“Ồ.” Hướng Thu Vân không nói gì, quay về phòng, hỏi thăm Lục Ngôn Sâm về một bác sĩ tâm lý giỏi, đồng thời hỏi thông tin liên lạc của người đó.
Chỉ là lịch trình của bác sĩ tâm lý này có chút dày đặc, sớm nhất mười ngày sau mới có thể rảnh rỗi hai tiếng đồng hồ để tiếp đón Vu Tuệ Doanh.
Hướng Thu Vân vốn dĩ muốn hỏi người bên kia nên dùng thuốc gì, muốn chuẩn bị trước cho mẹ cô, nhưng bác sĩ vội vàng ra sân bay nên nhanh chóng cắt máy, không cho cô cơ hội hỏi.
“Trầm cảm, cáu kỉnh … Loại bệnh nhân có vấn đề tâm lý này rất khó chịu khi gặp bác sĩ.”
“Nếu tình trạng của Hướng phu nhân chưa đến mức nghiêm trọng, tôi đề nghị Hướng tiểu thư đừng hỏi bác sĩ khác trước khi gặp bác sĩ Sang, kẻo Hướng phu nhân quá kháng cự với bác sĩ tâm lý, sẽ ảnh hưởng đến phán đoán và điều trị của bác sĩ Sang.”
Lục Ngôn Sâm lại gọi điện hỏi thăm tình hình và nhắc nhở Hướng Thu Vân vài lời.
Hướng Thu Vân cúp máy nghĩ ngợi bệnh tình của Vu Tuệ Doanh một hồi nhưng cũng đành chịu, cô sắp xếp cho người giúp việc kiểm tra tình hình của mẹ cô bất cứ lúc nào, sau đó bắt đầu nghiêm túc đọc sách.
Cô chưa bao giờ học những thứ chuyên môn trong lĩnh vực này, có quá nhiều thuật ngữ chuyên môn.
Trong lúc đó, Vu Tuệ Doanh và Lâm Quỳnh Chi đến mang theo đồ ăn nhẹ trái cây cho cô, để cô nghỉ ngơi một lúc, nhưng cô không chịu.