Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Mong ước mấy chục năm đã được thực hiện, trong lòng nhất thời rối như tơ vò.
Hạ Vũ Hào chờ ba Hạ và Triệu Phương Loan rời đi thì nhìn đám người ông cả Hạ hỏi: “Mấy người đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Ông ba Hạ kiềm chế lửa giận trong lòng, lúc anh nói xong thì giận đùng đùng nói: “Cậu uy hiếp chúng ta như thế, chúng tôi còn có quyền lựa chọn sao? Nhà họ Hạ sinh ra người như cậu đúng là xui xẻo mười tám đời!”
Hạ Nhuận Trạch căng thẳng ngồi bên cạnh sắc mặt khó coi.
Có nhân vật lớn hỗ trợ, anh ta còn tưởng rằng lần này có thể kéo Hạ Vũ Hào xuống, chắc chắn không có vấn đề gì. Không ngờ vịt đến miệng rồi lại bay. . .
“Ông chỉ cần nói ra sự lựa chọn.” Hạ Vũ Hào không đặt ông ba Hạ ở trong lòng.
Ông ba Hạ vốn còn muốn nói mấy hung ác, nhưng nhìn ánh mắt lạnh lùng của anh thì nuốt xuống: “Chọn cậu, chọn cậu chọn cậu, được chưa?”
“Ông thì sao?” Hạ Vũ Hào nhìn ông cả Hạ.
Ông cả Hạ khẽ thở dài, không tức giận như ông ba Hạ: “Chọn cháu. Chẳng qua cô cả của cháu muốn tìm cháu nói mấy lời, nói về người kia.”
Ông ta không nói cụ thể người kia là ai, nhưng tất cả mọi người biết người kia là nhân vật lớn đưa tin tập đoàn Hạ Thị có liên quan đến thí nghiệm trên người.
“Nói chuyện người kia?” Hai mắt Hạ Vũ Hào lóe lên, lặp lại một lần.
Ông cả Hạ gật đầu: “Ừm. Nói một câu không dễ nghe, chúng ta đang là châu chấu đi trên dây thừng, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, chúng tôi biết người kia bao nhiêu thì sẽ nói cho cậu bấy nhiêu.”
“Anh muốn nói hết ra sao?” Ông ba Hạ cao giọng: “Nếu người kia biết rồi tính sổ chúng ta thì sao?”
Hạ Vũ Hào lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ hiện tại người kia không mưu tính với chúng ta sao?”
Từ chuyện thí nghiệm trên người truyền ra ngoài hoặc là sớm hơn, người kia đã trăm phương ngàn kế mưu tính nhà họ Hạ.
Ông ba Hạ nhất thời im lặng.
“Đi thôi.” Hạ Vũ Hào nói với ông cả Hạ: “Đến nhà cô cả.”
Anh muốn biết chuyện về người kia.
Ông cả Hạ lại không gấp gáp mà kéo anh lại hỏi trước: “Vũ Hào, nếu chúng tôi nói chuyện của người kia cho cháu, vậy cháu có giữ lời hứa trước đó không?”
Thì ra có nhớ thương những tài sản kia của anh.
Hạ Vũ Hào nhìn ông cả Hạ chột dạ: “Nếu tin tức là thật thì đương nhiên. Nhưng nếu chỉ là tin đồn không có căn cứ thì. . . À.”
***