Phong Mục kia lại không để lại cho cô một điếu thuốc nào!
“Sao cô quay về?” Hạ Vũ Hào nói.
Mộng Hàm cứng đời một chút, rất nhanh khôi phục lại dáng vẻ cười nói: “Đúng lúc tôi thấy Hạ tổng đi vào phòng này nên muốn đi vào ăn chung. Hướng Thu Vân phẫu thuật thành công là chuyện đáng ăn mừng, tôi đến ăn ké bữa cơm cũng không quá đáng chứ?”
Cô ta nói xong thì lả lướt đi vào trong .
Nhưng Hạ Vũ Hào ngăn lại: “Nói thật hoặc là đi.”
“Hạ tổng, anh đừng không có tình người như thế.” Mộng Hàm khẽ thở dài một hơi, giọng điệu nũng nịu.
Hạ Vũ Hào không bị lay động.
Chẳng lẽ có chuyện gì sao? Hướng Thu Vân tự nhiên quan sát Mộng Hàm, trong lòng cũng có chút tò mò.
Mộng Hàm thấy hai người không nhường đường thì thẹn quá hoá giận, đỏ mặt tức giận nói ra: “Phong Mục muốn bắt tôi đi kết hôn, tôi trốn một chút!”
Từ xa truyền đến tiếng của Phong Mục, cô ta cũng không còn duy trì dáng vẻ nhẹ như mây gió nữa, cô ta cúi xuống chui qua khe hở đi vào.
Kết quả cô ta vừa đi vào thì nghe thấy cấp trên nói: “Phong Mục, ở đây.”
Mộng Hàm: “. . .”
Trời ơi!
Cô ta không kịp ngồi xuống, xách váy chạy nhanh ra ngoài.
Hướng Thu Vân nhìn thấy Phong Mục chạy qua thì chọc vào Hạ Vũ Hào: “Dù nói thế nào thì chị Hàm cũng là trợ thủ đắc lực của anh, anh lại bán cô ta như vậy sao?”
“Hôm nay là tiệc chúc mừng em.” Có người quấy rầy thì không tốt.
Hạ Vũ Hào cong môi, hôn lên trán Hướng Thu Vân một cái.
Cuộc sống vốn bình yên, nhưng mà —
“Sư. . . Sư phụ, hình như em muốn. . . Muốn sinh!”
Giọng run rẩy của Nhậm Gia Hân vang lên, trong phòng lập tức hỗn loạn.
–
Cuộc sống vẫn tiếp tục đi về phía trước, không có hồi kết.