Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Chuyện này có liên quan gì đến Tống Như?
“Đám người Giang Hân Yên lên kế hoạch sáu ngày nữa sẽ ra tay với những cổ phần kia, sau đó truyền ra tất cả tài liệu đen của nhà họ Hướng ra bên ngoài, để tập đoàn Hướng Thị không chết cũng phải lột da. Cô nói chuyện này với Hạ tổng một chút, để anh ta nghĩ cách giúp nhà họ Hướng, cô nghe rõ chưa?”
Tống Như nhìn Hướng Thu Vân thì không che giấu sự chán ghét trên mặt.
Hướng Thu Vân nhìn cô ta: “Vì sao cô đến nói với tôi những chuyện này?”
“Nếu không phải Giang Minh Thắng sợ gặp cô nên mới không đến, cô cho rằng tôi sẽ đến sao?” Tống Như không kiên nhẫn đứng lên: “Cô nhớ nói với Hạ tổng! Tôi đi đây!”
“Chờ một chút.” Hướng Thu Vân đứng lên gọi cô ta lại.
Tống Như quay đầu, tức giận nói: “Còn có việc gì?”
“Đây là chuyện đôi bên cùng có lợi, cô không cần dùng giọng điệu bố thí và ra lệnh cho người khác như thế.” Hướng Thu Vân nói.
Tống Như khoanh tay cười lạnh: “Tôi nói kế hoạch của nhà họ Giang cho cô để cô sớm chuẩn bị sẵn sàng, cô lại nói đôi bên cùng có lợi?”
“Vậy cô ghét tôi như thế thì sao lại muốn nói với tôi những chuyện này?” Hướng Thu Vân hỏi.
Tống Như thu lại nụ cười lạnh, nhất thời im lặng.
Hướng Thu Vân: “Tôi sẽ trả lời thay cô, bởi vì Giang Hân Yên đưa ra kế hoạch này, nếu như thành công thì sau này cô ta có cơ hội nắm quyền tập đoàn Giang Thị lớn hơn.”
“Cô, hoặc là nói nhà Tống các cô lo lắng Giang Minh Thắng không cạnh tranh nổi với Giang Hân Yên, cho nên quyết định nói với tôi chuyện này, muốn tôi phá hư kế hoạch của Giang Hân Yên đúng không?”
Tống Như đến đây lúc Hạ Vũ Hào không ở đây là vì lo lắng anh sẽ nhìn ra kế hoạch của mình, không ngờ Hướng Thu Vân cũng đoán được.
Cô ngồi tù hai năm, ngược lại đầu óc thông minh hơn!
Tống Như không vênh váo hung hăng như trước đó mà cảnh giác nói: “Đúng là như thế. Chẳng qua tôi nói tin tức này cho cô thì nhà họ Hướng cũng có lợi.”
“Đôi bên cùng có lợi là đôi bên cùng có lợi, không cần lại nói ai có lợi hơn.” Hướng Thu Vân nói: “Mấy người mượn Hạ Vũ Hào phá hư kế hoạch của Giang Hân Yên, tôi chấp nhận, chẳng qua tôi cũng có điều kiện.”
Đúng là hai bên cùng có lợi, chẳng qua giọng điệu của cô có vẻ bên được lợi là nhà họ Tống.
Tống Như nghe vậy thì sắc mặt trầm xuống: “Hướng Thu Vân, cô đừng được voi đòi tiên!”
Nếu không phải cô ta kiêng dè Giang Hân Yên thì cũng sẽ không nói chuyện này cho Hướng Thu Vân!
“Nếu vậy thì không còn gì để bàn bạc.” Hướng Thu Vân ngồi xuống.
Tống Như thấy dáng vẻ không quan trọng của cô thì có chút gấp gáp: “Cô có thể nghĩ xem nếu cô không nói với Hạ tổng, không nhờ sự trợ giúp của anh ta thì tập đoàn Hướng Thị sẽ rất thê thảm!”
“Cũng không chắc. Tập đoàn Giang Thị nắm hai mươi lăm phần trăm cổ phần của tập đoàn Hướng Thị thì chúng tôi vẫn là cổ đông lớn. Nếu như tập đoàn Hướng Thị phát triển tốt, bọn họ cũng có lợi.”
“Cô có biết Hướng Thị có hai công ty sinh học đã nghiên cứu ra loại thuốc mới không? Hai loại thuốc này có thể mang đến cho Hướng Thị lợi nhuận to lớn. Nhà họ Hướng và tập đoàn Giang Thị hợp tác, cả hai cùng có lợi cũng không phải là không thể được.”
“Nếu như lần này Giang Hân Yên thành công, ông cụ Hạ vừa chết đi, xác xuất Giang Minh Thắng kế thừa tập đoàn Giang Thị chưa đến một phần tư.” Hướng Thu Vân nói.
Đời này cô sẽ không hòa thuận với Giang Hân Yên, nhưng trong mắt Tống Như lại chưa chắc, cô ta cảm thấy cô có thể vì lợi ích mà xóa bỏ ân oán trước kia.
Tống Như thay đổi sắc mặt, không lập tức lên tiếng.
“Cô tốt nhất nhanh chóng đưa ra quyết định, Hạ Vũ Hào sẽ trở về rồi, anh ấy chưa chắc dễ nói chuyện như tôi đâu.” Hướng Thu Vân nói.
Tống Như nắm nắm quyền, cắn răng nói ra: “Ngươi tốt nhất đừng cắm đến trong tay của ta! Điều kiện gì?”
“Điều kiện của tôi chắc chắn không quá đáng: Cô nói rõ hành động gần đây của tập đoàn Giang Thị cho tôi là được.” Hướng Thu Vân nói.
Hạ Vũ Hào đã đi về phía bên này.
“. . . Được!” Tống Như nói ra một chữ từ cổ họng, hừ lạnh một tiếng rồi nhanh chóng rời đi.
Hạ Vũ Hào đi đến trước bàn, cởi áo khoác đặt lên ghế, thuận miệng hỏi: “Tống Như đến đây làm gì?”
Hướng Thu Vân kể lại chuyện vừa xảy ra.
“Em gài bẫy người khác ngày càng điêu luyện.” Đáy mắt Hạ Vũ Hào đầy ý cười, xoa đầu cô một cái.
Anh làm những hành động thân mật này ở nơi công cộng làm cho Hướng Thu Vân có chút xấu hổ. Vẻ mặt cô không quá tự nhiên tránh khỏi sự đụng chạm của anh, nói khẽ: “Em học theo anh thôi.”
“Chồng hát vợ theo sao?” Hạ Vũ Hào vén tay áo lên, lộ ra đường cong đẹp trên cánh tay: “Nhưng anh vẫn chưa nghe thấy em gọi chồng, em gọi thử nghe xem.”
Anh hơi nghiêng về phía trước, lẳng lo nâng cằm cô lên.