Mục lục
Tàn độc lương duyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gửi bạn truyện hay:


Nếu bạn yêu thích bộ truyện này và muốn đọc nhiều và nhanh hơn thì có thể đóng góp chút kinh phí cho team truyện n hảy hố và vào nhóm đọc nhé:


Hướng Quân không nghĩ nhiều, đáp ứng một tiếng, nói cô đừng quá đau buồn, chú ý thân thể.


“Chờ một chút, em xuống nói chuyện với Thu Vân một câu!” Nói xong, Lâm Quỳnh Chi xuống xe đi tới bên cạnh Hướng Thu Vân, nói nhỏ: “Làm sao vậy? Có người không mời mà đến?”


Hướng Thu Vân nói: “Chị dâu, đừng hỏi nhiều như vậy, cùng anh trai trở về đi. Anh trai ngày thường tùy tiện, không có đầu óc, nhưng là người nặng tình nặng nghĩa. Cái chết của mẹ lần này khiến anh ấy chịu đả kích không nhỏ, làm phiền chị dâu khuyên bảo anh ấy một chút.”


“Chuyện này chị biết.” Lâm Quỳnh Chi thở dài: “Vậy cũng phải nói cho chị biết người đến là ai?”


Hướng Thu Vân trầm mặc: “Không có ai cả, chỉ là hôm nay em rất mệt mỏi, không muốn tiếp đón anh chị mà thôi.”


“Được rồi, anh và chị không cần em tiếp đãi, chúng ta chỉ vào ngồi một lát là được.” Nói rồi, Lâm Quỳnh Chi muốn đi vào trong.


Hướng Thu Vân tiến lên giữ chặt cô ấy, cau mày nói: “Là Hạ lão gia tử.”


“Hẳn nào không để chúng ta vào, nếu anh của em ở trước mặt ông ấy làm loạn, chị cũng không dám nghĩ đến hậu quả.” Lâm Quỳnh Chi nói: “Anh của em là một kẻ chuyên gây họa, chị cũng không dám để anh ấy vào. Vậy chúng ta trở về đây, thời điểm thích hợp thì gọi điện cho chị nhé.”


Hướng Thu Vân gật đầu.


Lâm Quỳnh Chi lên xe, không nói việc Hạ lão gia tử đến đây, vẫy tay với cô rồi rời đi.


“Cô Hướng, mời.” Có khả năng là Hạ lão gia tử không kiên nhẫn ngồi đợi, nên bảo Nam Ca ra ngoài tìm cô.


Hướng Thu Vân hít sâu một hơi rồi bước vào.


Không có gì ngoài ý muốn, cô vừa bước vào cửa là một cái chén bay tới, đây trở thành màn mở đầu thiết yếu của Hạ lão gia tử.


Hướng Thu Vân nghiêng đầu tránh cái chén, trước khi Hạ lão gia tử tức giận, nói: “Vết thương do chén gây ra có thể khiến bị nhiễm trùng. Nếu vấn đề nghiêm trọng, có thể ảnh hưởng đến đứa nhỏ.”


“Nếu ông cảm thấy chưa hết giận, đầu tiên nên nhớ kĩ, sau khi tôi sinh đứa nhỏ ra, ông muốn nện từng cái cũng được.”


Trong phòng khách, Hạ Vũ Hào cởi trần quỳ gối, trên tấm lưng rộng chằng chịt những vết xanh tím, nhìn giống như bị gậy đánh thành như vậy.


Chiếc gậy nhuốm máu bên cạnh Hạ lão gia tử đã chứng minh suy đoán của cô.


“Ngược lại cô lại tìm được cho mình bùa hộ mệnh!” Hạ lão gia tử nặng nề hừ một tiếng: “Không làm gì được cô, vậy thì để Vũ Hào gánh thay.”


Ông ta cầm một cái chén lên, đập thẳng vào người Hạ Vũ Hào.


Con ngươi của Hướng Thu Vân khẽ co lại, trong tiềm thức muốn tiến lên hất cái chén đi, nhưng Hạ Vũ Hào khẽ lắc đầu, ra hiệu cô đừng tới.


Cô cắn cắn môi, dừng bước lại, ánh mặt dừng lại trên vết thương của anh. Sự bắt nạt, vũ nhục cô mấy ngày nay của Hạ lão gia tử cùng với cái chết mẹ cô, khiến sự buồn bực tích lũy đến lúc này bùng nổ.


“Tôi có thể hỏi Hạ lão gia tử một câu, Hạ Vũ Hào đã làm sai chuyện gì khiến ông trừng phạt anh ấy như vậy?” Cô châm chọc nói.


Hạ lão gia tử bất mãn với thái độ của cô, tức giận hét: “Sai chuyện gì? Sai lầm lớn nhất của nó chính là ở cùng một chỗ với người phụ nữ ngu ngốc, kém xa Hân Yên về mọi mặt như cô!”


Tại đây có hình


- NhayHo.Com



Gậy nặng nề đánh trên lưng cô, cô cắn chặt răng, đau đến mức đầu toát một tầng mồ hôi lạnh, trong cổ họng tràn ra một mùi máu tươi.


“Em bị ngốc sao?” Mặt mày Hạ Vũ Hào u ám, tức đến mức thở hổn hển.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK