Hướng Thu Vân chứng kiến cảnh ấy, trong lòng không khỏi xót xa, “Xin bác hãy nén bi thương.”
Người công nhân khóc một hồi lâu mới dừng lại, “Người chết không thể sống lại, bác cũng biết, nhưng chuyện này, bác thực sự không biết phải nói như thế nào với mẹ nó! Lúc đi.. lúc đi còn rất khỏe mạnh, vậy mà. . .”
Ông nghẹn ngào nói không ra lời.
Lâm Quỳnh Chi mở túi, rút ra mấy tờ khăn giấy, đưa cho ông.
Chờ khi cảm xúc của ông đã dịu lại phần nào, Hướng Thu Vân an ủi ông vài câu, cuối cùng mới lên tiếng: “Con trai bác đã hiến tặng trái tim cho ba cháu, cháu thật sự rất chân thành cảm ơn.”
Cô cúi đầu chín mươi độ, trịnh trọng cảm ơn.
Ông bác nhanh chóng đỡ cô lên, “Không cần cám ơn, không cần cám ơn! Cháu cũng là người hiền thì gặp lành, lần trước cháu đã giúp bác, bây giờ con trai bác giúp cháu, đây cũng là đền ơn. . ..”
Nói thì nói vậy, nhưng những lời ông nói, thanh âm vẫn nghẹn ngào, “Đúng là loại ông chủ táng tận lương tâm, vì tiết kiệm tiền, giàn giáo đều mua loại kém chất lượng, Việc này. . . thật không coi mạng người khác là mạng mà!”
“Như vậy đi, bác cho cháu số điện thoại của ông ta, cháu tìm luật sư cho bác, khởi kiện ông chủ của công trường kia.” Hướng Thu Vân nói.
Ông cụ nghe xong, cảm kích quỳ xuống đất dập đầu.
Hướng Thu Vân và Lâm Quỳnh Chi nhanh chóng đỡ ông lên.
“Đây cũng không phải là đại ân gì, bác tuyệt đối đừng như vậy.” Lâm Quỳnh Chi nói: “Chuyện lần này, con trai mới là người khiến nhà chúng cháu mang đại ân, nếu nói cảm ơn, cũng phải là chúng cháu cảm ơn mới đúng.”
Ông cụ thở dài, “Lúc con trai tôi mất, nó muốn hiến tặng toàn bộ nội tạng… hiến…”
Cảm xúc của ông sụp đổ, gần như nói không ra lời.
“Bác cố nén bi thương.” Hướng Thu Vân lấy ra một thẻ ngân hàng, “Lát nữa cháu sẽ nhắn mật mã thẻ ngân hàng cho bác. Số tiền này đủ để bác và bác gái dùng đến cuối đời, bác cũng không cần trở lại làm việc vất vả.”
Ông cụ nhìn thấy thẻ ngân hàng, lập tức tức giận, “Bác làm việc thiện, không phải là bán xác con trai! Cháu cho bác tiền làm gì?”
“Bác, bác đừng hiểu lầm, em gái cháu là vì thấy bác phải làm việc vất vả, mới đưa tiền cho bác, tuyệt đối không có ý gì khác.” Lâm Quỳnh Chi vừa ở bên cạnh giải thích, vừa nháy mắt với Hướng Thu Vân, bảo cô cầm lại thẻ ngân hàng.
Hướng Thu Vân không rút lại, mà đem thẻ ngân hàng đưa tới trước mặt ông bác, “Cháu không nói bác bán con, nhưng bây giờ cưới vợ, tiêu dùng ở nông thôn cũng tốn kém, bác nói cậu ấy là con trai nhỏ của bác, hẳn là vẫn còn những người con khác?”
“Không cần tiền đền bù này, bác cũng có thể lấy vợ cho con trai! Nếu cháu tiếp tục cho bác tiền, bác sẽ thật sự tức giận!” Ông bác cả giận nói.
Lâm Quỳnh Chi nhíu mày nhìn Hướng Thu Vân một lát, cô đành cầm lại thẻ ngân hàng.
“Cháu gọi luật sư giúp bác, để luật sự lấy lại công bằng cho con trai nhỏ của bác, đó chính là sự báo đáp lớn nhất cho trái tim của nó!” Ông bác thấy cô rút lại thẻ ngân hàng, sự tức giận trên mặt lúc này mới vơi bớt, trở nên bi thương.
Hướng Thu Vân nhớ kỹ số điện thoại của ông bác, lại sắp xếp chỗ ở cho ông, bấy giờ mới cùng Lâm Quỳnh Chi trở về phòng bệnh của Hướng Bách Tùng.
“Cô ra ngoài, tôi không muốn gặp cô!” Hướng Bách Tùng đang ngồi trên giường uống nước, thấy Hướng Thu Vân tiến vào, sắc mặt thay đổi.
Lâm Quỳnh Chi khuyên: “Ba, không ai muốn mẹ qua đời cả, mà chuyện này cũng không thể trách lên người Thu Vân!”
“Ra ngoài! Có nghe thấy không?” Hướng Bách Tùng thở hổn hển từng hơi, trực tiếp ném gối về phía Hướng Thu Vân.
Hướng Thu Vân quay đầu, tránh đi, sắc mặt nhàn nhạt, “Mẹ cũng đã không còn nữa, ông một chút cũng không thay đổi, dù xảy ra chuyện gì, vẫn chỉ biết đẩy trách nhiệm lên người khác.”
Chiếc cốc rơi xuống đất, cạch một tiếng vỡ vụn.
Hướng Bách Tùng tức giận tới mức mặt đỏ tận mang tai, run rẩy đứng lên, thuận tay quơ lấy một lọ hoa định ném xuống.
“Để lọ hoa xuống đi, tôi sẽ đi.” Hướng Thu Vẫn không nhìn ông một lần, quay người rời đi, “Trừ khi ông chết, tôi cũng không muốn thấy ông.”
Hướng Bách Tùng nhìn bóng lưng cô rời đi, phẫn nộ trở thành sững sờ, cuối cùng tất cả đều biến thành sự đau khổ và hối hận.
Ông ném lọ hoa lên giường, mất hết sức lực ngồi bệt xuống đất.
Tất cả những gì ông làm chỉ là muốn chứng minh, Tuệ Doanh không sai khi lựa chọn ông.
Nhưng bây giờ bà đã không còn nữa, dù ông có làm nhiều hơn, tốt hơn, thì có tác dụng gì đâu? Đều không có cách nào thay đổi việc bà đến chết vẫn hận ông!
“Ba. . .” Lâm Quỳnh Chi cau mày, đi tới đỡ ông.
Hướng Bách Tùng hất tay của cô ra, mỏi mệt nói: “Không cần để ý đến ba, con cũng đi đi, ba muốn yên tĩnh một mình.”
“Vậy ba nghỉ ngơi cho tốt.” Lâm Quỳnh Chi thở dài, mở cửa bước ra ngoài.