Cửa mở ra, ba người đàn ông mang theo một người phụ nữ đi đến. Ba người đàn ông chỉ mặc đồ thể thao bình thường, nhưng từ khí chất và dáng vẻ của bọn họ thì rất dễ dàng nhìn ra được là quân nhân.
Mà người phụ nữ mặc áo khoác, tay và mặt bị bỏng, không thấy rõ ngoại hình, chỉ có thể nhìn thấy con ngươi đen nhánh.
Hạ Vũ Hào hơi thay đổi sắc mặt, trên mặt lóe lên nghi ngờ. Anh bình tĩnh ngồi xuống.
Bộ trưởng Trâu sắp xếp người đáng tin, nhưng ông ta không có ấn tượng gì với ba người trước mắt này.
Nhưng ông ta vội vàng muốn cầm sổ sách nên cũng không nghĩ nhiều như vậy.
“Xin lỗi cô Hướng, để làm cho cô sợ hãi.” Bộ trưởng Trâu nói.
Hướng Thu Vân châm chọc nói: “Ông. . . Cho người cướp tôi mang đến đây, bây giờ nói những lời này thì có ý nghĩa gì?”
Đúng là giọng của Hướng Thu Vân nhưng trong lòng Hạ Vũ Hào càng thêm khó hiểu, nhưng sự nghi ngờ cũng chỉ thoáng qua, không có ai phát hiện ra.
“Hạ tổng, bây giờ anh đã nhìn thấy cô Hướng thì có phải nên đưa sổ sách cho tôi rồi không?” Bộ trưởng Trâu nói.
Hạ Vũ Hào nhìn Hướng Thu Vân, hơi do dự nói ra: “Ừm. Ông cho người đến biệt thự Trúc Hiền Trang, sẽ có người đưa sổ sách cho ông.”
“Được.” Bộ trưởng Trâu sảng khoái nói: “Cậu chờ một chút, tôi sắp xếp người đến Trúc Hiền Trang cầm sổ sách về thì cậu có thể đưa cô Hướng rời đi.”
Hạ Vũ Hào gật đầu, nói Hướng Thu Vân ngồi xuống ghế với mình.
Anhmuốn hỏi vết thương trên người cô có đau hay không, nhưng anh mở miệng mấy lần lại không nói ra. Chẳng biết tại sao anh không mở miệng được.
Bây giờ đã qua thời điểm kẹt xe, nửa tiếng sau, người của bộ trưởng Trâu gọi điện thoại tới nói đã lấy được sổ sách, đồng thời đã kiểm tra qua, không có vấn đề gì.
“Được.” Bộ trưởng Trâu cúp điện thoại, cười sâu xa.
Ông ta cười nhìn Hạ Vũ Hào có chút không thoải mái, khẽ nhíu mày nói ra: “Ông cầm được sổ sách rồi, chúng tôi đi trước.”
Anh cũng không chờ bộ trưởng Trâu trả lời đã đứng lên, đưa tay kéo Hướng Thu Vân.
Nhưng lúc anh chạm vào tay cô thì rụt lại: “Đi thôi.”
“Ừm.” Hướng Thu Vân nhẹ gật đầu, quay đầu sợ hãi nhìn Bộ trưởng Trâu một chút, thuận theo cùng tại phía sau hắn.
Lúc bọn họ ra cửa thì bộ trưởng Trâu ra hiệu cho cấp dưới đóng cửa lại, sau đó gọi điện thoại cho người đi lấy sổ sách: “Người lấy sổ sách lập tức trả lời.”
“. . . Vâng.” Người kia dừng một chút mới trả lời, trong giọng nói mang theo run rẩy.
Bộ trưởng Trâu cảm thấy có không đúng lắm: “Giọng của cậu sao vậy?”
“Vừa rồi cấp dưới của Hạ Vũ Hào đưa sổ sách tới, bọn họ có ba người, tôi lo lắng bọn họ đổi ý nên chạy xuống.” Người kia nói.
Lời giải thích này không có bất cứ vấn đề gì, dường như cảm giác không đúng lắm chỉ thoáng qua mà thôi.
Bộ trưởng Trâu tạm thời bỏ qua sự nghi ngờ, dặn dò: “Được, cậu đừng hủy sổ sách, lát nữa. . . Cậu quay lại video đã hủy sổ sách rồi gửi cho tôi, sau đó trở về ngay.”
Người đi lấy sổ sách là tâm phúc của ông ta, nhưng khó đảm bảo đối phương không có suy nghĩ khác. Lỡ anh ta cầm sổ sách đến uy hiếp ông ta, đến lúc đó sẽ rất phiền phức.
“Vâng. Xe không tiện dừng ở ven đường, tôi cúp máy trước, lát nữa sẽ gửi video cho ông.”