Nếu bạn yêu thích bộ truyện này và muốn đọc full thì có thể đóng góp chút kinh phí cho team edit truyện và vào nhóm đọc hết nhé:
Chương 539: Mẹ tin con, con đã không đi tù
“Ông thật sự muốn biết?” Hạ Vũ Hào trầm mặc nhìn ông, khóe miệng hơi cong lên.
Nụ cười của anh tràn đầy ác ý, Hướng Bách Tùng do dự, kiên quyết nói: “Nói đi, ta muốn nghe ông ấy phê bình, để có thể sửa đổi.”
“Tôi sợ là không sửa được.” Hạ Vũ Hào nói không chút uyển chuyển: “Ông nội nói ông thiển cận không thể làm nên chuyện lớn.
“!” Hướng Bách Tùng như bị sấm sét đánh trúng, sắc mặt tái nhợt, cứng đờ như đống gỗ, hồi lâu không thể nhúc nhích.
Thiển cận?
Ông ta thật sự chỉ trích ông như vậy hay là Vũ Hào cố ý nói như vậy lừa gạt ông ta chứ?
Hai năm nay ông ta làm ăn phát đạt, phát triển mấy chuỗi công nghiệp, ai cũng khen ông, Hạ lão gia tử sao có thể nói là ông thiển cận ?!
Hạ Vũ Hào nhìn vẻ mặt thê lương của ông, khóe miệng giật giật, sau đó quay đầu nhìn Hướng Thu Vân “Em qua chỗ chị dâu lấy sách xem qua trước, nếu có chỗ nào không hiểu, chờ tối về anh hướng dẫn cho em”
“Được.” Hướng Thu Vân nói.
Hạ Vũ Hào mở cửa lên xe, vừa định đóng cửa, Hướng Bách Tùng đột nhiên chạy tới, nắm lấy cửa, “Vũ Hào, ông nội cậu…”
“Có chuyện gì tối tôi về nói. Gần đến giờ làm việc rồi.” Hạ Vũ Hào giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, không cho Hướng Bách Tùng cơ hội từ chối, trực tiếp đóng cửa lại, bắt đầu lái xe rời đi.
Hướng Bách Tùng nhìn chiếc xe dần dần biến mất khỏi tầm mắt, sắc mặt hoàn toàn xám xịt, có chút tức giận.
Ông quay đầu lại hỏi Hướng Thu Vân, “Ta thiển cận? Nếu ta thiển cận, làm sao năm này qua năm khác làm cho tập đoàn Hướng thị tốt lên? Con nói có phải là Hạ lão gia tử ghen tị với ta cho nên mới đánh giá ta như thế này?”
“Tập đoàn Hướng thị và Hạ thị tập đoàn cách nhau mấy vạn dặm, ông nghĩ như vậy không khỏi quá đề cao chính mình đi.” Hướng Thu Vân cười châm chọc, đi về phía biệt thự.
Hướng Bách Tùng nhìn lại hướng xe của Hạ Vũ Hào rời đi, nắm chặt tay từng chút một, trầm tư.
Khi Hướng Thu Vân trở về biệt thự, Lâm Quỳnh Chi tình cờ cùng hai con xuống lầu, cô nói với Lâm Quỳnh Chi về những cuốn sách chuyên môn kia, hai người nói chuyện khá vui vẻ.
“Mẹ đang ở trong phòng của em. Có vẻ tâm trạng không được tốt. Em có muốn qua xem một chút không?” Lâm Quỳnh Chi đề nghị.
Hướng Thu Vân khẽ cau mày, gật đầu rồi lên lầu.
Cửa phòng hé mở, Vu Tuệ Doanh ngồi trên giường quay lưng về phía cửa, trên tay ôm một món đồ chơi sang trọng hình cá heo màu xanh mà Hướng Thu Vân từng rất yêu thích, bất động, không biết đang nghĩ cái gì.
“Mẹ —-” Hướng Thu Vân vừa đi vừa gọi.
Vu Tuệ Doanh sửng sốt, đứng dậy, ném con cá heo xuống giường, lau nước mắt trên khóe mắt, lúng túng giải thích: “Thu Vân à, mẹ chỉ ngồi đây một lát, con đừng có tức giận, mẹ không động vào những thứ khác của con.”
“… Không tức giận.” Hướng Thu Vân liếc nhìn con cá heo trên giường, “Con không thích những thứ này nữa, mẹ thích thì cứ cất đi.”
Nghe đến đây, huyết sắc trên mặt Vu Tuệ Doanh lập tức biến mất, “Vì mẹ cầm vào, nên con không thích nữa sao? Mẹ sẽ giặt sạch sẽ cho con sau, không thì mẹ mua cho con cái khác, con…không cần tức giận!”
Nói đến đằng sau, nước mắt đã giàn giụa trên gương mặt của bà.
“Không tức giận.” Hướng Thu Vân nhìn những giọt nước mắt trên mặt bà, cảm thấy nặng nề buồn chán, “Chỉ là bây giờ con đã lớn rồi, không thích món đồ chơi nhồi bông này nữa.”
Tại đây có hình ảnh