Mục lục
TA THU CÁC ĐẠI LÃO TUỔI NHỎ LÀM ĐỒ ĐỆ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngu Sở mơ màng mở mắt ra, nàng cảm nhận được ánh nắng đang gắt gao chiếu rọi trên đỉnh đầu, hai bên thái dương thì đau nhức từng cơn.

Một cảm giác quen thuộc ập tới, chuỗi ký ức không thuộc về Ngu Sở liên tiếp hiện lên trong đầu nàng. Trong chốc lát, nàng không mở mắt ra được, nàng nhíu mi khẽ giơ tay lên day trán, cố gắng tiêu hóa một lượng thông tin lớn đến mức đau đầu này.

Vút –––! Tiếng xé gió truyền đến, Ngu Sở đưa tay lên đỡ lấy thứ đang đánh tới theo bản năng, lòng bàn tay nàng lập tức đau rát.

“Tên nghịch đồ nhà ngươi được lắm! Ngươi đúng là giỏi thật đấy!”

Cùng lúc đó, lời mắng mỏ lạnh lùng của một ông lão vang lên, Ngu Sở đã quá quen với việc xuyên sách nên chỉ cần vài giây ngắn ngủi, nàng đã xử lý xong những ký ức của thân chủ, mọi thứ hòa làm một, cả người cũng tỉnh táo hơn hẳn.

Nàng ngẩng đầu lên, phát hiện bản thân đang quỳ trên mặt đất, tay nàng đang nắm một cánh liễu. Đầu bên kia của cành liễu là một người đàn ông lớn tuổi mặc áo bào trắng dài đang trừng mắt đừng trước mặt nàng.

“Sư phụ…” Ngu Sở cất tiếng theo bản năng. Hai chữ này như tự động chạy ra khỏi cổ họng của nàng vậy.

“Đừng gọi ta là sư phụ, ta không có đứa đồ đệ mất mặt như ngươi!” Mạc trưởng lão của Phái Thăng Dương ném cành liễu trong tay đi, ông lạnh lùng nói với Ngu Sở.

Ngu Sở chớp chớp mắt, nàng nhìn lướt qua xung quanh, phát hiện có rất nhiều đệ tử khác đang đứng vây quanh hai bên nhìn mình, trong điện còn có các vị trưởng lão khác đang ngồi. Cả đại điện này chỉ có một mình nàng quỳ ở đây, đón nhận ánh mắt soi mói của mọi người.

Nàng biết bản thân xuyên sách, xuyên vào quyển ngôn tình tu chân nàng đọc trước khi đi ngủ, trở thành nữ phụ độc ác cùng tên với nàng, chỉ là nàng tên là Ngu Sở, nữ phụ này nhiều hơn một chữ “Sở”, là Ngu Sở Sở.

Nhân vật này nói là nhân vật phản diện thì cũng hơi quá, bởi vì nếu tính theo sức mạnh thì Ngu Sở là nhân vật xấu đầu tiên nữ chính gặp phải sau khi gia nhập môn phái, cũng không thể mạnh được bao nhiêu, Ngu Sở cũng chỉ như một nhân vật lót đường mà thôi.

Vị Ngu tiểu thư này có chỉ số thông minh không được cao cho lắm, thay vì nói nàng ấy là nhân vật phản diện thì nàng ấy giống như một nhân vật được tạo ra để làm vai nữ chính nổi bật lên, khiến nàng ta giống như một người gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.

Ngu Sở Sở xuất thân từ một gia đình giàu có nên tính tình kiêu căng ngạo mạn, từ nhỏ đã thiếu tình yêu thương nên Ngu Sở Sở rất thích nam nhân anh tuấn. Mỗi lần Ngu Sở Sở nhìn thấy người khác giới có vẻ ngoài đẹp mắt một chút thì đều nhảy bổ về phía người ta, nàng ấy là một nhân vật “không biết xấu hổ” điển hình.

Ngu Sở Sở không biết xấu hổ đến mức bây giờ nàng phải quỳ ở đây… Hình như là vì Ngu Sở Sở thích một đệ tử của một trưởng lão khác phái ở đây, nàng ấy dùng mọi cách để dây dưa với người ta, đối phương ngoài mặt thì đồng ý buổi tối lén gặp mặt riêng, Ngu Sở Sở vui sướng không thôi, nhưng lại không hề hay biết tên sư huynh họ Vương này từ lâu đã âm thầm có tình ý với sư muội đồng môn, hai người muốn cho Ngu Sở Sở một bài học, để nàng ấy mất hết mặt mũi trước mặt mọi người.

Theo như cốt truyện thì tối hôm qua, Ngu Sở Sở sẽ bị đôi tình nhân kia đánh lén mà bất tỉnh, sau đó gọi một tên đệ tử tên Khang Hưng đến làm nhục, đến khi nàng ấy tỉnh lại thì bị trừng phạt, bị đuổi ra khỏi môn phái.

Ngu Sở Sở vì để được ở lại đã dập đầu nhận sai, trưởng lão cảm thấy vì nàng ấy mà mặt mũi mất hết nhưng cũng có thể nói là vừa hận vừa thương, miễn cưỡng để nàng ấy ở lại.

Sau khoảng thời gian đó, tính tình của nàng ấy càng ngày càng kỳ lạ, càng buông thả, tính tình thay đổi hoàn toàn nhưng cũng có thể coi là an phận thủ thường. Cho đến khi Ngu Sở Sở thấy nữ chính An Linh Nhi bái sư nhập môn, vô số thanh niên tài giỏi anh tuấn bị nữ chính hấp dẫn, dùng mọi cách hòng lấy lòng nữ chính. Những điều này đã khiến Ngu Sở Sở gặp một cú kích thích lớn.

Từ đó về sau, trong lòng Ngu tiểu thư sinh ra sự ghen ghét đố kỵ với nữ chính, nghĩ ra mọi cách hãm hại nữ chính, bất kỳ nam nhân nào có quan hệ thân thiết với nữ chính thì nàng ấy đều phải theo đuổi người đó, tranh giành với nữ chính. Nhưng Ngu Sở Sở lại không biết trong mắt người khác, nàng ấy chỉ như một con hề, cuối cùng, nàng ấy bị trục xuất ra khỏi sư môn vì danh tiếng phóng đãng, trở thành trò cười của giới tu chân, lúc đó Ngu Sở Sở đã quyết định tự vẫn.

Ngu Sở nhớ lại cốt truyện về Ngu Sở Sở, nàng nhíu mày lại.

Thật ra với kinh nghiệm xuyên sách của nàng mà nói thì kiểu nhân vật này được xây dựng bối cảnh rất đơn giản, không có gì khó khăn.

Nhưng không biết vì sao, cuộc đời của Ngu Sở Sở lại bị lệch ra khỏi quỹ đạo mà không đi đúng theo tình tiết của quyển tiểu thuyết này. Tối hôm nay, Ngu Sở Sở không bị Khang Hưng làm nhục, mà nàng tự phá vỡ nội đan, thà chết còn hơn. Khang Hưng và hai tên sư huynh sư muội kia chứng kiến cảnh này sợ đến mức tè ra quần chạy trốn khỏi hiện trường, trốn ở bên ngoài cho đến tận lúc trời sáng.

Cho nên vừa rồi, đệ tử chuyên đi tuần tra trong môn phái phát hiện Ngu Sở Sở “ngủ” một mình trong phòng của Vương sư huynh đã lập tức báo với trưởng lão. Trưởng lão giận đến tím mặt, vừa cho người đi gọi Vương sư huynh đến, vừa cho người đi lôi Ngu Sở Sở lại đây.

Vương sư huynh ấp a ấp úng nói Ngu Sở Sở muốn quyến rũ hắn ta, hắn ta không chịu nổi Ngu Sở Sở quấy nhiễu mình nên hôm qua đã ngủ lại ở phòng luyện công. Hắn ta đang sợ chuyện Ngu Sở Sở chết trong phòng mình bị sư phụ phát hiện, kết quả, người bị mọi người bắt đến đây là Ngu Sở vừa xuyên sách đến.

Sau khi nhớ lại, trong chốc lát Ngu Sở vẫn không biết vì sao bản thân lại ở chỗ này. Bởi vì mới mấy phút trước đây, cuối cùng nàng cũng đã hoàn thành chuỗi nhiệm vụ xuyên sách của hệ thống đưa cho, thành công thoát thân chuẩn bị trở về thế giới hiện đại hưởng thụ cuộc sống “về hưu”. Kết quả vừa mở mắt ra sao lại xuyên sách nữa rồi??

“Nghiệt đồ, đối với chuyện xảy ra tối hôm qua, môn hạ của ta đã không thể chứa nổi một đệ tử phóng đãng như ngươi nữa!” Mạc trưởng lão lạnh giọng nói, “Theo luật lệ của môn phái, ta phải chặt đứt tình nghĩa thầy trò của ta và ngươi, hủy đi tu vi của ngươi, đuổi ngươi ra khỏi cửa!”

Mặc dù không rõ tình hình thế nào, nhưng chuyện này không thể cản trở Ngu Sở giải quyết tình cảnh khó khăn trước mắt.

Nàng nghe thấy lời này của trưởng lão, dứt khoát đứng thẳng người dậy.

“Hành vi trước đây của con không đúng, là con làm sai, con bằng lòng mặc cho sư phụ xử trí.” Ngu Sở nói, “Nhưng người khác làm sai chẳng phải cũng nên chịu phạt mới có thể nói là công bằng, đúng không ạ?”

Nàng mới vừa nhớ ra một vài tình tiết trong truyện, nàng chắc chắn bản thân không thể ở lại trong Phái Thăng Dương được.

Chưa nói đến chuyện nếu ở lại đây nàng sẽ phải đụng mặt với nữ chính, môn phái này không lớn, rất khó hoạt động. Vả lại, mấy ông trưởng lão của Phái Thăng Dương không được mấy người tốt lành, vốn đã bất hòa với nhau, về sau bởi vì tranh giành nữ chính An Linh Nhi làm đồ đệ mà các phe nhìn nhau không vừa mắt, lão đại của các thế lực bới móc để đáp trả lẫn nhau, cuối cùng, ít lâu sau khi nữ chính rời đi thì Phái Thăng Dương cũng đổ vỡ.

Không thể ở lại đây được, không thể, nàng phải nhanh chóng chạy khỏi đây, sau đó lại tính tiếp.

Chỉ là, Ngu Sở có thể đi, nhưng nàng phải đòi lại cho Ngu Sở Sở đã chết một cái công đạo.

Ngu Sở Sở đúng là không có đầu óc, thật sự khiến cho người ta chán ghét, nhưng không đáng tội chết, dù Ngu Sở Sở có làm ra chuyện sai trái nhưng không đáng bị người khác hãm hại như vậy, càng không đáng bị hủy đi sự trong sạch.

Đúng lúc bốn vị trưởng lão và phần lớn các đệ tử đều ở đây, Ngu Sở nói rõ ngọn nguồn, thuận tiện kể khổ, nói đến đoạn thương cảm, giọng của nàng còn nghẹn ngào hòa lẫn chút nức nở. Không ít đệ tử đang vây xem xung quanh vốn rất ghét Ngu Sở Sở, kết quả nghe nàng nói xong bọn họ đều không kiềm chế được chút ê ẩm nơi đầu mũi, cảm thấy Ngu Sở Sở không đáng ghét đến mức như vậy.

Tối hôm qua, ba người kia bỏ thuốc Ngu Sở Sở không bao lâu thì nàng tự sát, bọn họ bị dọa sợ đến nước quên xử lý thuốc trong phòng, rất nhanh đã bị người khác tìm thấy.

Nhân chứng vật chứng đều ở đây, các trưởng lão xanh mặt tuyên bố đuổi ba người kia ra khỏi sư môn.

Đến nước này, Mạc trưởng lão cũng có ý muốn để nàng ở lại, dù sao nếu nhìn nhận theo như kết quả thì đúng là Ngu Sở Sở không có chừng mực, nhưng cũng là vì đối phương đồng ý gặp mặt, bây giờ nàng trở thành người bị hại, dĩ nhiên không cần thiết bị đuổi đi.

Nhưng Ngu Sở đã quyết định rồi, nàng nói rõ chuyện phải trái trắng đen là vì muốn rửa sạch sự trong sạch cho Ngu Sở Sở, còn môn phái này nàng không muốn ở lại.

Ngu Sở lại nói thêm một tràng là mình cũng có sai, vì danh dự của môn phái, theo lý nàng cũng phải bị đuổi đi, Mạc trưởng lão không thể làm gì khác hơn là đồng ý với sự lựa chọn của nàng. Bọn họ giải trừ khế ức thầy trò năm đó đã ký lúc bái sư, Ngu Sở uống nước Thanh Linh, ba ngày sau tu vi của nàng sẽ tự động bị hủy từ bên trong.

Lúc rời đi, Ngu Sở vẫn diễn đến cùng, dưới cái nhìn soi mói của mọi người, nàng quỳ gối lạy ba cái rồi mới quay người đi xuống núi.

Vừa bước xuống thềm đá cũng là lúc Ngu Sở bắt đầu tính toán cho tương lai.

Trước với tình huống lần này, ngược lại Ngu Sở lại thấy rất lạc quan, theo như cốt truyện thì tất cả mọi chuyện trong tương lai chưa xảy ra, thậm chí còn chưa bắt đầu mà đã bị bóp chết từ trong trứng nước. Hôm nay là ngày tiếng xấu của nguyên thân nàng sẽ bị đồn xa, cũng vào ngày hôm nay, nàng đã tự lấy lại danh dự cho bản thân.

Chỉ là… Dựa theo giao hẹn trước đó với hệ thống, nàng đã hoàn thành tất cả nhiệm vụ, tại sao lại còn tiếp tục chuyển kiếp?

Đúng lúc này trong đầu nàng vang lên một giọng nói quen thuộc.

[Hello ký chủ Ngu Sở, chúng tôi xin gửi lời xin lỗi chân thành vì sai lầm lần này.]

Giọng nói của hệ thống vang lên trong đầu nàng.

[Sau khi cô về hưu trở lại hiện đại, hệ thống ở bên này cũng đang đổi mới, không được ổn định. Lúc đó điều đầu tiên cô chọn làm là đọc sách, trong quyển sách đó có người trùng tên với cô, với lại người đó ở trong tiểu thuyết đã xảy ra chuyện kỳ lạ, bỗng nhiên qua đời…]

“Cho nên hệ thống các cậu nhầm lẫn, tự động làm theo như thường lệ, lựa chọn ta tiến hành nhiệm vụ chuyển kiếp?”

[Đúng vậy.]

Ngu Sở lạnh lùng nói: “Được rồi, ta cũng lười so đo với các cậu. Nếu đã biết lỗi rồi còn không nhanh đưa ta trở về?”

Hệ thống im lặng một lúc.

[… Sau khi cô xuyên đến đây, hệ thống đã hoàn thiện đổi mới và đã ngắt kết nối với cô.]

“Cậu nói gì?!” Ngu Sở đang bước xuống bậc thang thì dừng lại, cô không thể tin nổi thốt lên, “Ý của cậu là, hệ thống các cậu xảy ra lỗi rồi đẩy ta đến đây, bây giờ lỗi đó sửa xong rồi, ta với các cậu không còn liên quan gì nữa?”

Chuyện này giống như, cuộc sống của nàng đang ở trong một cái máy tính. Khi tường lửa trên máy tính tạo ra một lỗ hổng phần mềm, đẩy nàng vào một góc khác của máy tính, bây giờ lỗ hổng đó đã được sửa lại, nàng bị tường lửa đẩy ra ngoài phạm vi mới sửa của máy tính, nàng không thể trở về chốn ban đầu được nữa.

[Đúng vậy Ngu tiểu thư, chúng tôi thật sự xin lỗi. Hôm nay tôi đến đây nói chuyện với cô cũng là lần đầu tiên hệ thống đầu não phá lệ cho phép, mục đích là muốn giải thích và nói lời xin lỗi với cô.]

Ngu Sở cạn lời, tên trời đánh này đang nói cái gì thế này?

Mặc dù nàng có năng lực sinh tồn ở thế giới này, nhưng chuyện này vẫn khiến cho nàng rất tức giận, có điện thoại máy tính cùng Coca-Cola không phải sẽ vui hơn sao?

[Ký chủ, vì đền bù cho cô, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức mình trợ giúp để cô có thể sống ở thế giới này thật tốt.] Hệ thống nói tiếp, [Chúng tôi sẽ gửi tất cả vật phẩm bồi thường cùng với khen thưởng khi về hưu ở hiện đại cho cô, mong cô tha thứ.]

“Nếu ta không tha thứ thì sao!” Ngu Sở nghiến răng nghiến lợi nói.

Hệ thống giả vờ như không nghe thấy: [Tạm biệt ký chủ, chúc cô mạnh khỏe.]

“Chờ đã –––” Ngu Sở vừa mới mở miệng, nàng biết hệ thống đã biến mất lần nữa trong đầu nàng.

Nàng nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.

Tên nhãi ranh chết tiệt.

Ngu Sở bước xuống theo đường bậc thang rẽ sang một cái sân lớn, bỗng, trên đường xuất hiện một cái bao bố, xem ra đây là hệ thống bồi thường cho nàng.

Nàng đứng lại trước cái túi đó, cười lạnh nói, “Chỉ từng này? Ngay cả túi còn không trang bị đầy đủ, chỉ như vậy mà muốn tống cổ ta đi ư?”

Hệ thống giả chết.

“Các cậu làm sai, bồi thường thì ít nhất cũng phải làm ta thấy hài lòng.” Ngu Sở nói đầy ẩn ý, “Ta đã đi qua nhiều thế giới như vậy, ta biết làm thế nào để cứu vớt chúng sinh, tất nhiên ta cũng biết làm gì để hủy diệt thế giới.”

Lời này quả nhiên có tác dụng, túi bao bố trước mặt giống như được thổi hơi phồng lên như quả khinh khí cầu.

Lúc này Ngu Sở mới bước tới bên cạnh cái túi.

Nàng đưa tay ra chạm vào nó, bỗng nhiên trước mắt hiện ra một không gian tựa như lúc mở trò chơi lên chuyển sang trang kích hoạt trang bị cá nhân.

Hệ thống là một bức tường lửa tồn tại để duy trì sự cân bằng của các thế giới khác nhau, vì để Ngu Sở có thể cam tâm tình nguyện ở lại cộng thêm bọn họ không muốn thế giới loạn lạc thêm nữa, nên lần này bọn họ thật sự đã ra tay rất hào phóng.

Vừa mới mở ra hệ thống đã tặng cho nàng một không gian giả định mà vốn dĩ ở thế giới này không có.

Ngu Sở không vội mở túi, nàng trực tiếp mở không gian ném túi bao bố vào trong đó, xong xuôi nàng đóng không gian lại, lúc này mới hài lòng rời khỏi núi Thăng Dương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang