Mặc dù bọn họ đến địa điểm thực luyện sớm mấy ngày, nhưng khu đất trống đã có kha khá các đệ tử từ rất nhiều môn phái khác lặn lội đường xa đến, cảnh tượng có chút náo nhiệt.
Có thể thấy được, các đệ tử môn phái có danh tiếng đều rất tự phụ kiêu ngạo, mỗi môn phái có thể cử ra tối đa năm người đi thi. Đệ tử của năm môn phái lớn nhất đều tuyệt nhiên sẽ không để ý đến những đệ tử của môn phái khác, nhiều nhất là đệ tử các môn phái lớn trò chuyện với nhau.
Những người có vẻ có thể tán gẫu được thực chất là đệ tử của một số môn phái nhỏ.
Mặc dù bãi đất trống đã có rất nhiều người, nhưng cũng không hắn là chỗ nào cũng chật kín người. Lục Ngôn Khanh nhìn một vòng, rất nhanh đã phát hiện ra vị trí của Thẩm Hoài An và Tiểu Cốc, chỉ có điều nhìn có vẻ như… Thẩm Hoài An hình như đang cãi nhau với người ta?
Bởi vì đứng cách xa bị những người khác cản tầm nhìn nên không thấy rõ lắm, Lục Ngôn Khanh vội vàng đi tới.
“Sao vậy?”
Thẩm Hoài An tức giận nói: “Huynh hỏi cậu ta đấy!”
Lục Ngôn Khanh ngẩng đầu lên thì thấy một thiếu niên trạc tuổi Thẩm Hoài An đang đứng trước lều của bọn họ.
Người này mặc một bộ y phục đen, tóc ngắn, sống mũi cao với hốc mắt sâu, dường như ở cậu ấy có một chút cảm giác của người dị vực lai nhiều dòng máu khác nhau. Cậu ấy không nói lời nào, giống như một dã thú, cả người đều căng thẳng, đôi mắt màu xám đậm của cậu ấy hơi co lại, cảm giác như đang trừng mắt nhìn Thẩm Hoài An và Lục Ngôn Khanh.
Nhìn cậu ấy có vẻ lạc lõng với nơi này, hoàn toàn không giống như một người tu tiên.
Người tu tiên bình thường có sở thích mặc y phục rộng rãi có ống tay áo rộng, để tóc dài, ngay cả đệ tử của các môn phái cũng đều là kiểu áo trường bào tương tự nhau.
Nhưng thiếu niên này lại mặc y phục giống như loại y phục dạ hành, ống tay áo bó sát, đeo vũ khí sau lưng, nhìn cực kỳ sạch sẽ gọn gàng.
“Thật đúng là không thể tưởng tượng nổi, môn phái tu tiên còn có kẻ trộm?” Thẩm Hoài An lạnh lùng nói, “Đệ dựng lều xong, đồ đạc cũng vừa ném vào bên trong lều thế mà vừa xoay người một cái, cậu ta đã chui vào trộm đồ.”
Lục Ngôn Khanh nhìn về phía người trẻ tuổi tóc ngắn kia, ôn hòa hỏi, “Cậu có cần hỗ trợ gì không?”
Thiếu niên trẻ tuổi màu y phục đen cảnh giác trừng bọn họ, cậu ấy nhìn Lục Ngôn Khanh một chút, sau đó lại nhìn Thẩm Hoài An một chút, nhân cơ hội hai người bọn họ không để ý thì cậu ấy lùi về sau một bước rồi xoay người dùng khinh công rời đi.
“Người này có vấn đề gì hả!” Thẩm Hoài An trợn mắt nhìn theo hướng cậu thiếu niên kia biến mất.
“Được rồi.” Lục Ngôn Khanh bất đắc dĩ nói, “Thiên hạ rộng lớn, hạng người gì cũng có, nhiều thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện.”
Thẩm Hoài An vén tấm mành của lều lên rồi hỏi, “Tiểu Cốc, đồ đạc có gì bị mất không?”
Bên trong lều, Tiểu Cốc kiểm tra túi đồ một lần, nàng lắc đầu.
“Hình như vừa rồi cậu ấy muốn lấy túi đựng đồ điểm tâm kia kìa.”
Thẩm Hoài An buông rèm xuống, cậu nhìn về phía Lục Ngôn Khanh.
“Người này thật kỳ quái, những đan dược, bùa chú khác thì không trộm mà chỉ chăm chăm trộm một chút điểm tâm?”
“Chắc là cầm nhầm.”
Sư huynh sư đệ hai người trò chuyện, rồi lại dựng thêm một cái lều vải bên ngoài lều của Tiểu Cốc, xong xuôi hết cả thì mới đi ngủ.
Ở bên kia, Ngu Sở kiểm tra khu vực lân cận khu rừng này một lượt, trong lòng cũng hiểu được đại khái.
Lần thực luyện bí cảnh này là do các môn phái lớn hợp tác tổ chức, nên độ khó cũng được lựa chọn rất cao.
Ngu Sở nhìn một vòng xung quanh, nàng có thể nhìn thấy được cạm bẫy, yêu thú, thực vật có linh thông và nhiều kiểu nguy hiểm khác chồng chất lên nhau. Địa hình phức tạp và những thứ xấu xa từ Ma vực có ảnh hưởng đến linh thức sẽ không được thêm vào.
Lần này, đoán rằng khu vực rừng sơ cấp có thể sẽ đào thải được phần lớn đệ tử tham gia.
Mặc dù có đệ tử cấp cao của các môn phái lơn đi tuần tra, nhưng không có ai phát hiện ra Ngu Sở. Nàng đi xem một vòng rồi mới bắt đầu suy nghĩ bản thân nên đi đâu.
Còn hai ngày nữa bắt đầu đầu thực luyện, mặc dù ở trên núi Song Hổ đã sắp xếp chỗ chiêu đãi các chưởng môn môn phái nhưng Ngu Sở không quá thích đến đó.
Nàng đến đây cũng không có việc gì làm, nàng cực kỳ không muốn đi làm quen kết thân với những chưởng môn môn phái khác, trò chuyện mà phải nói một đống lời xã giao, nghĩ thôi cũng thấy rất nhàm chán rồi.
Nhưng nếu đi đâu đó xa một chút, nàng lại lo lắng đồ đệ sẽ xảy ra chuyện gì.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Ngu Sở dứt khoát chọn đại một đỉnh nhánh cây cổ thụ yên tĩnh, ngồi thiền tu luyện.
Trong những năm qua, điều nàng cảm nhận rõ ràng nhất khi nuôi đồ đệ lớn dần đó là, những thiếu niên này chậm rãi trưởng thành cũng là một loại khích lệ bản thân nàng tu luyện. Dù sao thì bọn nhỏ cũng thông minh như vậy, nàng không thể trì trệ không tiến bộ được.
Nếu như nàng chỉ có một mình, nói không chừng nàng sẽ không có động lực tu luyện lớn đến vậy.
Thời gian khi ngồi thiền trôi qua rất nhanh, mới mở mắt ra cũng đã đến nửa đêm rồi.
Bầu trời lấp lánh ánh sao, Ngu Sở vừa mở mắt ra, giác quan nhạy bén của nàng đã phát hiện ra điều khác thường.
Khu rừng rậm cách đó không, dường như có một mùi khói nhàn nhạt.
Nơi này cách khu vực thực luyện bí cảnh và bãi đất trống chỗ nghỉ ngơi một khoảng không quá xa, chẳng qua chỉ là một khu rừng bình thường, ngay cả đệ tử tuần tra cũng sẽ không tới đây, sao lại có người ở đây được chứ?
Đầu mũi chân Ngu Sở nhún nhẹ trên cành cây, nàng xuyên vào trong khu rừng, tìm kiếm nơi phát ra mùi khói.
Rất nhanh sau đó, nàng dừng chân trên một ngọn cây.
Một nam tử trẻ tuổi cả người y phục đen đang ngồi trên mặt đất đốt lửa nướng thịt, cậu vừa nướng thịt vừa rất có ý thức dùng chân khí tạo ra cơn gió nhè nhẹ thổi tan làn khói đi.
Đây là đệ tử của môn phái nào mà có thể phóng túng như vậy, không khống chế được trước ngày thi đấu mà còn muốn tự mình ăn một bữa thật ngon?
Ngu Sở lẳng lặng đứng trên ngọn cây không một tiếng động, một trận gió thổi qua tán lá tạo nên tiếng xào xạc. Không biết cậu thiếu niên đó cảm nhận được cái gì mà cậu cảnh giác ngẩng đầu lên.
Khoảng cách độ cao mười mấy thước, ánh mắt của Ngu Sở và cậu nam tử trẻ tuổi đó chạm nhau.
Ngu Sở ngẩn người.
Cậu thiếu niên này có một điểm không giống những người bình thường khác, dưới ánh trăng soi tỏ, con ngươi của cậu có màu xám tro, chứ không phải là màu đen truyền thống.
Cậu cực kỳ cảnh giác và cũng rất nhanh nhạy, bóng dáng cậu biến mất ngay trong chớp mắt, sau đó quay lại rút cái rìu rắt sau lưng ra, cả người phóng về phía Ngu Sở, trong nháy mắt, cậu đã tới trước mặt nàng.
Ngu Sở phản ứng nhanh hơn, thậm chí nàng không hêg lấy vũ khí từ trong không gian ra, mà là trực tiếp phất tay áo, ống tay áo rộng rãi lướt qua rìu, lấy nhu thắng cương, che đi tầm mắt của cậu thiếu niên.
Thời điểm cậu mất đi mục tiêu trong thoáng chốc, ngay giây tiếp theo, trước mặt cậu đã không có ai.
Thiếu niên tóc ngắn xoay người lại theo bản năng, bỗng thấy dưới bầu trời đêm ánh lên ánh sáng lạnh của bóng kiếm phản chiếu, cậu lùi về phía sau, lưng chạm vào thân cây. Cùng lúc đó, thanh bảo kiếm kia lướt qua vành tai cậu, cắm vào thân cây sâu đến ba phân.
Sau khi bóng kiếm qua mới là bóng dáng phiêu dật của nữ tử dưới ánh trăng, nữ tử có gương mặt xinh đẹp, nét lạnh lùng hãy còn đọng lại trong đôi mắt nàng.
Đồng tử của cậu co lại, trong phút chốc chỉ biết sợ run lên đứng ở đó.
Ngu Sở đánh giá cậu một lượt từ trên xuống dưới, nàng nhướng mày hỏi, “Ngươi là đồ đệ của ai? Không phải chỉ thấy ngươi lén ăn thịt thỏ thôi sao, có cần phải ra tay đả thương người khác không?”
Nhìn kỹ một chút thì người trẻ tuổi trước mặt nàng có vẻ chỉ là một thiếu niên mới lớn, không lớn hơn Thẩm Hoài An là bao, ngoại hình và khí chất là kiểu ở giữa thanh niên và thiếu niên. Mặc dù cậu có chiều cao và ngoại hình của một người lớn trưởng thành, nhưng ánh mắt và tính khí này vẫn mang lại cảm giác của một thiếu niên, có chút trẻ trung hơn.
Người trẻ tuổi này cũng không nói gì, nhưng ánh mắt cậu vẫn luôn nhìn Ngu Sở. Ánh mắt dò xét này của cậu khiến cho Ngu Sở liên tưởng đến loài động vật, đặc biệt là dã thú như hổ sói.
Dường như cậu có một thế giới của riêng mình, Ngu Sở luôn cảm thấy cậu đánh giá mình xong rồi không biết đang suy nghĩ đến cái gì mà nhập tâm như vậy.
Ngu Sở nghĩ, tốt xấu gì mình cũng là chưởng môn, không thể dịu dàng với vãn bối vô lễ.
Nàng nhướng mày, lạnh lùng hỏi, “Ta đang hỏi ngươi đó, ngươi là người của môn phái nào, tên gì?”
Thiếu niên tóc ngắn giống như bị nàng dọa cho sợ hết hồn, hai mắt cậu cũng mở to hơn chút, cả người hơi co lại về phía sau.
Yết hầu của cậu nhúc nhích, một lúc sau mới nhỏ giọng đáp, “Tiêu Dực.”
Cậu cẩn thận kéo dài khoảng cách với trường kiếm, sau đó chạy vụt đi.
Ngu Sở cũng không ngăn cậu lại, chỉ nhìn cậu thiếu niên không thể hiểu nổi này rời đi.
Quan trọng nhất là nàng tu vi cao, bí kíp Tinh Thần lại là phương pháp tu luyện cực kỳ hòa hợp với linh khí đất trời, từ khi cậu chạy trốn đến khi trốn dưới tàng cây gần đó thì Ngu Sở vẫn có thể cảm nhận được cậu.
Nàng không biết phải nói thế nào, “Ngươi cứ quay lại tiếp tục nướng thịt ăn đi, chỉ là lần sau nhớ tinh thần không cần phải nhạy cảm như vậy. Nếu chạm trán với người khác, bị đánh một trận là còn ít đấy.”
Cậu thiếu niên trẻ tên Tiêu Dực này đúng là một người kỳ lạ. Mặc dù cậu cũng khá có bản lĩnh nhưng thực sự là phản ứng lại hơi thái quá. Lỡ như gặp phải người khác, thật sự sẽ rất phiền phức.
Ngu Sở không biết cậu có nghe thấy hay không, nàng rời khỏi khu rừng này.
Sáng sớm ngày hôm sau, tất cả đệ tử của các môn phái tham gia thực luyện bí cảnh đều tập trung ở ngoài bìa rừng cây. Đưa mắt nhìn một vòng có thể thấy được có khoảng mấy trăm người.
Chỉ là, những người này là những đệ tử có tài năng thực sự hay là bọn họ đến thừa nước đục thả câu, một hồi sẽ thấy được sự thật.
Đệ tử của Xuyên Vân Môn, một trong những môn phái lớn thuộc ban tổ chức của lần thực luyện bí cảnh lần này đi đến trước mặt mọi người, hắn ta bước lên chỗ cao, hắng giọng một cái.
“Thực luyện bí cảnh sắp bắt đầu, ta sẽ nhắc lại những điều cần phải chú ý một lần nữa.”
Đệ tử Xuyên Vân Môn dùng chân khí bao bọc dây thanh quản của mình lại để mỗi người đang chen chúc trong bãi đất trống này đều có thể nghe thấy giọng của hắn ta.
“Thành tích thực luyện sẽ được tính theo số điểm cuối cùng hiện lên trên lệnh bài. Hãy giữ chắc lệnh bài trên người các ngươi, nó giá trị năm điểm, có thể cướp đoạt của nhau, nhưng hãy chú ý —— thi đấu đến khi giành được điểm cộng là có thể ngừng rồi, đừng tổn thương đến tính mạng người khác.” Đệ tử Xuyên Vân Môn nói, “Ngoại trừ cái này ra, lần thực nghiệm này do các môn phái kết hợp tổ chức, bao gồm Xuyên Vân Môn, Độ Duyên Phái, Lôi Đình Môn, đã đặt rất nhiều rương chứa bảo bối bí mật ở trong bí cảnh, những món đồ này sẽ được chia sẻ cho tất cả các đệ tử tham dự. Bất kỳ ai tìm được rương báu sẽ được cộng thêm một điểm.”
“Bí cảnh được chia làm ba cấp bậc lớn, từ khu vực sơ cấp, trung cấp rồi đến khu vực cao cấp, mỗi lần vượt cấp thành công, các ngươi sẽ nhận được số điểm thưởng khác nhau.”
“Ngoài ra, ở khu vực trung cấp và cao cấp sẽ có yêu thú và linh thú xuất hiện. Linh thạch trên trán mỗi yêu thú có thể đổi lấy điểm tương đương. Nếu bảo vật do linh thú canh giữ sẽ được cộng thêm điểm.” Người đệ tử đó nói, “Hy vọng mọi người hãy tự lượng sức mình, hằng năm đều có đệ tử môn phái chết trong miệng yêu thú.”
“Cuối cùng, vì tính công bằng của lần thực luyện, mỗi một người chỉ có thể mang theo đan dược và bùa chú theo số lượng cố định, bùa chú cấp cao và bùa chú có nguy cơ gây tổn thương lớn sẽ không được mang theo, vũ khí thì không hạn chế.”
Ở phía bên này, đệ tử Xuyên Vân Môn nói xong những điều cần chú ý, bên kia, những đệ tử phụ trách khác đi tới kiểm tra từng người.
Mặc dù quy định là nền trắng chữ đen nhưng bản chất của giới tu tiên cũng là kẻ mạnh làm vua, những đồ vật không cho phép mang vào, nếu người đó có cách giấu giếm che mắt người khác thì cũng coi như ngầm đồng ý.
“Điểm cuối cùng dựa trên các cá nhân và xếp hạng môn phái được tính trên tổng điểm cuối cùng của những đệ tử trong môn phái đó tham gia.”
Sau khi kiểm tra kết thúc, các đệ tử của Xuyên Vân Môn lần lượt đứng sang một bên, mở ra lối vào khu rừng tối phía sau bọn họ.
“Bảy ngày thực luyện chính thức bắt đầu!” Đệ tử Xuyên Vân Môn nói, “Thời gian sau một nén nhang mới được phép được tiếp xúc lẫn nhau, hiện tại bắt đầu tính giờ.”
…
Ngay tại giây phút bắt đầu, các đệ tử tham gia của các môn phái lập tức chen chúc tràn vào khu rừng.
Điểm tích lũy từ việc truy tìm được bảo vật và vượt cấp quá khó, rõ ràng là năm điểm được cộng thêm từ việc cướp lệnh bài trở thành lựa chọn tốt nhất cho một số người tham dự định buông tay đánh một trận.
Trong thời gian một nén nhang, người muốn ra tay thì sẽ tìm cơ hội, người muốn tránh khỏi những tranh đấu này sẽ sẽ nhanh chóng trốn đi.
Lục Ngôn Khanh, Thẩm Hoài An đều ở bên cạnh Tiểu Cốc, Lục Ngôn Khanh liếc về phía rừng cây.
“Đi về phía Đông!” Lục Ngôn Khanh nói.
Những người khác thấy Tiểu Cốc tuổi còn nhỏ, bọn họ vẫn đang nghĩ sẽ theo dõi Tiểu Cốc thì mới chớp mắt một cái mà mục tiêu đã biến mất.
Ba đệ tử của Tinh Thần Cung đều có mục tiêu rõ ràng, bọn họ không sợ người ta gây chuyện nhưng cũng sẽ không đi gây chuyện với người khác. Chỉ riêng số điểm mỗi lần vượt một cấp trong bí cảnh đã đủ nhiều rồi, từ sơ cấp đến trung cấp sẽ được cộng một trăm điểm, trung cấp đến cao cấp sẽ là hai trăm điểm, vượt qua được khu vực cao cấp sẽ được cộng ba trăm điểm.
Điểm số cao như vậy là vì muốn khích lệ người tham gia hãy đặt tâm trí của mình vào việc vượt qua các cấp bậc, mà không phải đi những đường ngang ngõ tắt như những người tham dự vọng tưởng tập kích người khác để giành chiến thắng.
Ba người cũng đã tính toán như vậy, mục tiêu quan trọng nhất là vượt qua được thực luyện.
Sau khi tiến vào khu rừng rậm, bọn họ lập tức nhận ra linh thức vẫn thường hay dùng tìm đường bỗng không còn nhạy bén nữa, các giác quan được tăng cường dường như cũng trở lại trạng thái như người bình thường.
Tiểu Cốc vẫn còn có thể thích ứng được, Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An tận hưởng những ưu việt của người tu tiên và đã quen với tình trạng cơ thể như vậy, hai người bọn họ thật sự có cảm giác hơi khó chịu khi năm giác quan bỗng như bị chặn lại.
Nếu như để một người đệ tử bình thường không có kinh nghiệm tiến vào nơi núi sâu này có lẽ họ sẽ thật sự choáng váng đầu óc mất phương hướng. May mắn là ba người bọn họ vốn đã sống trong núi, còn thường xuyên đi qua đi lại giữa các dãy núi.
Bọn họ đã đi một lúc lâu nhưng vẫn có thể xác định được mình đi từ đâu tới, biết mình nên đi về hướng nào.
Dựa theo lẽ thường mà nghĩ thì những địa điểm càng khó chắc chắn sẽ ở những nơi càng sâu xa, cho nên ba người lựa chọn đi thẳng về hướng sâu nhất trong rừng.
Trên đường đi, bọn họ cũng gặp phải những người tham dự khác mấy lần.
Ngoại trừ lúc mới bắt đầu có hai, ba đợt công kích vội vàng muốn tự mình tặng cho người ta ba mươi điểm, thì những người tham dự khác đang ngồi xổm trong rừng cây muốn tập kích đều nhận ra ba người bọn họ rất khó đối phó nên không dám xông lên nữa.
Ba người bọn họ tiếp tục tiến về phía trước, đi được một lúc, Thẩm Hoài An dừng chân lại.
“Đây không phải tên thần kinh trước đó sao?” Thẩm Hoài An nói.
Lục Ngôn Khanh và Cốc Thu Vũ cũng ngẩng đầu lên, đúng là Tiêu Dực một thân một mình đứng cách đó không xa, bị hai nhóm tuyển thủ đồng thời bao vây.
“Cậu ấy không có đồng đội.” Lục Ngôn Khanh nhíu mày thắc mắc, “Chẳng lẽ cậu ấy là tán tu?”
Khi họ bên này đang nói chuyện, bên kia đã bắt đầu đánh nhau.
Khó có thể nhìn ra được tu vi của Tiêu Dực đã đến cấp bậc nào rồi, nhưng có thể thấy rất rõ, sức mạnh của cậu ấy cực kỳ cường đại, đặc biệt là rất nhạy bén.
Cậu ấy lẩn quẩn giữa đám người này như một cái bóng đen, không ai bắt được cậu ấy cả.
Đến khi Tiêu Dực dừng lại, những tên xui xẻo kia đều đã bị đánh trúng, hôn mê ngất đi.
Trên mặt người thiếu niên tóc ngắn không có biểu cảm gì, cậu ấy ngồi chồm hổm xuống tháo từng cái lệnh bài trên người những người này xuống.
Lục Ngôn Khanh vốn chỉ đứng xem tài nghệ của cậu ấy thế nào, bỗng cảm nhận được hô hấp của Thẩm Hoài An đứng bên cạnh dồn dập hơn.
Lục Ngôn Khanh lập tức bắt lấy tay Thẩm Hoài An, bất đắc dĩ nói, “Bình tĩnh lại nào, đệ nhất định phải bình tĩnh!”
Thẩm Hoài An là người si mê võ nghệ, cũng chỉ Ngu Sở mới có thể giải tỏa ham muốn chiến đấu của cậu.
Thẩm Hoài An bỗng nhìn thấy một võ sĩ giỏi như vậy, cậu đã bắt đầu rục rịch, Lục Ngôn Khanh sợ cậu sẽ xông lên theo bản năng rồi đánh nhau với người ta.
Thẩm Hoài An nhìn chằm chằm bóng dáng của Tiêu Dực, cậu nghiến răng nghiến lợi, nói với vẻ thương tiếc, “Cũng may là bây giờ đệ đã trưởng thành hơn rồi, nếu là đệ của ba năm trước, đệ đã xông lên từ lâu rồi.”
————
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm Hoài An: Trưởng thành khiến người ta đau lòng!
Thỏ con: Bỏ qua cho đám thỏ tụi tui đi, đổi một đỉnh núi khác hay là tụi tui chịu khổ.
Lão Tứ là một chú sói con có chút ngỗ ngược lạnh lùng ~~