Dưới sự giúp đỡ và hướng dẫn, kèm cặp của các sư huynh, hơn nữa sự nghiêm khắc của sư phụ khi so đấu, cuối cùng thì dần dần Lý Thanh Thành cũng có được chút cảm giác cũng rất gì và này nọ.
Qua một tháng hành hạ, cuối cùng Lý Thanh Thành cũng có thể thức dậy đúng giờ, nghiêm túc tu luyện, đọc sách, luyện võ.
Các đồ đệ của Tinh Thần Cung sau thời gian học tập, rèn luyện thì đều tự nguyện dành thêm thời gian sau bữa ăn để đi luyện tập thêm, mặc dù Lý Thanh Thành lần nào cũng không tham dự nhưng các sư huynh đã rất hài lòng rồi.
Lý Thanh Thành vốn là người lười biếng, cậu ấy có thể kiên trì luyện tập cố định mỗi ngày đã là rất khá rồi, còn lại thì bọn họ cũng không yêu cầu gì hơn.
Dẫu sao thì ba người Lục Ngôn Khanh, Thẩm Hoài An và Tiêu Dực cũng không trông cậy Lý Thanh Thành có thể trở nên cực kỳ ưu tú hay là tiến bộ nhanh chóng các kiểu.
Bọn họ chỉ cần Lý Thanh Thành có thể tu luyện thật tốt, đảm bảo bản thân sẽ không bị người khác bắt nạt là được, còn về phần trở nên mạnh mẽ hơn để giành lấy vinh quang cho môn phái, thì ba người đều cảm thấy chỉ cần dựa vào bọn họ thôi cũng đã đủ rồi.
Từ khi Ngu Sở phát hiện Lý Thanh Thành bắt đầu nghiêm túc với chuyện tu luyện, mỗi lần tỷ thí sau đó nàng sẽ nương tay một chút, chỉ là, thỉnh thoảng cách một khoảng thời gian sẽ lại hùa dọa cậu nhóc, để cho Lý Thanh Thành không dám lơ là.
Nói cho cùng thì Lý Thanh Thành cũng là một thiên tài, chỉ cần ban ngày cậu ấy luyện tập thật tốt, cậu ấy tiến bộ cũng rất nhanh.
E rằng các trưởng bối của Lý gia cũng không ngờ Lý Thanh Thành, người bị người nhà đuổi ra khỏi nhà để cho cậu ấy có thể luyện võ. Lý Thanh Thành lên núi chưa đến nửa năm đã có thay đổi nhiều đến vậy.
Đối với đồ đệ của Tinh Thần Cung thì loại chuyện tu luyện này chính là như vậy. Khi mới bắt sẽ khó khăn, sẽ cảm thấy mệt mỏi, nhưng quen dần sẽ cảm thấy tốt hơn.
Ít nhất một tháng sau, trong thời gian nghỉ ngơi ít ỏi mỗi ngày của Lý Thanh Thành, cả người cậu ấy cũng không còn đau nhức nữa.
Cậu ấy ở trên núi ngây ngô mấy tháng trời, dần dần cũng thả lỏng hơn, không còn căng thẳng như hồi mới gia nhập vào môn phái nữa, gặp ai cũng mặt mày vui vẻ chào đón, còn tới nói chuyện. Bây giờ cũng đã tự nhiên hơn rất nhiều, chầm chầm bộc lộ bản sắc của chính mình.
Bởi vì các sư huynh đều tự chủ luyện tập thêm, cho nên nhiệm vụ xuống núi vào thành Vân giao cho một mình Lý Thanh Thành.
“Cái này là danh sách mua đồ, đệ mua theo danh sách này là được.” Lục Ngôn Khanh đưa cho cậu ấy một tờ giấy, “Nếu như có chưởng quầy muốn đưa đồ cho đệ, cũng không thể lấy không được, nhất định phải đưa tiền cho họ.”
“Đệ biết rồi, Đại sư huynh yên tâm.” Lý Thanh Thành đeo cái sọt tròn lên lưng xong thì nhận tờ giấy, nói mấy lời đảm bảo.
“Đệ nhớ phải trở về trước khi trời tối, trên đường đi đừng nên khoe khoang quá, nếu như xảy ra tranh chấp thì nhường đối phương một chút cũng được.” Lục Ngôn Khanh suy nghĩ một lúc lại nói tiếp, “Đệ cũng đừng ba hoa với người khác quá đấy.”
Đây là lần đầu tiên Lý Thanh Thành một mình xuống núi, Lục Ngôn Khanh dặn dò từng chuyện một.
“Đệ làm việc thì huynh cứ yên tâm, đệ mà là loại người đi tranh cãi với người ta á hả.” Lý Thanh Thành cam đoan, “Đệ chắc chắn sẽ trở về đúng giờ!”
Lúc này Lục Ngôn Khanh mới gật đầu một cái.
“Tiểu Thanh.” Lục Ngôn Khanh nhìn Lý Thanh Thành chuẩn bị rời đi, cậu lại lên tiếng.
Lý Thanh Thành quay đầu lại, nhìn về phía Lục Ngôn Khanh.
Lục Ngôn Khanh suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn nói, “Nếu như thật sự có người ăn hiếp đệ quá đáng, không cần phải nhẫn nhịn quá đâu, nên ra tay thì cứ ra tay thôi.”
Lý Thanh Thành nghe sư huynh nói vậy thì nở nụ cười.
“Đệ biết rồi, sư huynh.”
Cậu ấy dùng khinh công rời khỏi Huyền Sơn Cổ Mạch.
Người ta đi xuống núi thành Vân đều đi đường đàng hoàng, riêng Lý Thanh Thành lại không giống như vậy. Cậu ấy thích xem cái này nhìn cái kia, sờ một chút cái nọ, cây có quả dại thì muốn nhảy lên xem là loại trái cây gì.
Khi gặp động vật nhỏ trên núi, cậu ấy cũng muốn nhìn bọn chúng một chút, thiếu chút nữa là hù đám thỏ rừng sợ chết.
Cả quãng đường Lý Thanh Thành vui chơi khắp nơi nên tốc độ xuống núi của cậu ấy chậm hơn gấp đôi so với tốc độ của các sư huynh của mình.
Lúc đi đến bên ngoài thành, khi này cậu ấy mới chỉnh đốn lại hình tượng của mình một chút rồi đi vào bên trong thành.
Chuyện Lý Thanh Thành là đồ đệ mới của Tinh Thần Cung trong một đêm đã truyền đi khắp thành Vân, các ông chủ vốn đã rất chiếu cố Tinh Thần Cung đều rất yêu thích cậu ấy.
Không có lý do gì khác, so với các sư huynh khác, Lý Thanh Thành mang đến cảm giác bình dân hơn, cậu ấy sẽ tán dóc với mọi người, không giống như một người tu tiên, mà có cảm giác thân thiết như nhi tử của hàng xóm cách vách vậy.
Dưới sự dẫn dắt của Ngu Sở, ngay từ ban đầu Tinh Thần Cung đã có phương châm luôn đứng cùng một phía với bách tính trăm họ, có Lý Thanh Thành lại như hổ thêm cánh.
Mấy lần trước cùng những người khác ra ngoài, các sư huynh chỉ cần sơ sẩy một cái là Lý Thanh Thành đã có thể lao lên nha môn tám chuyện với người ta. Chỉ như vậy cũng có thể tưởng tượng được cậu ấy được mọi người chào đón thế nào, ngay cả tri phủ đại nhân của thành Vân cũng thích cậu ấy nữa.
Dọc đường đi mua đồ, Lý Thanh Thanh đều chào hỏi mọi người, cực kỳ náo nhiệt.
“Lý tiểu tiên trưởng tới rồi, đây là lá trà của sư phụ ngài.”
Lý Thanh Thành đến một quán trà nghỉ một lúc, chủ quán đã quá quen thuộc mà đưa lá trà ngon đã gói cẩn thận lại cho cậu ấy, thuận tiện bảo tiểu nhị rót cho cậu ấy một ly nước trà.
“Cảm ơn chưởng quầy.”
Sau khi Lý Thanh Thành cảm ơn xong mới thở phào một hơi, ngồi xuống uống trà.
Lúc cậu ấy nghỉ ngơi, trong tiệm hay ngoài tiệm đều có không ít người đưa mắt nhìn cậu ấy. Những đệ tử của môn phái khác nghỉ ngơi ở chỗ này khi nhìn cậu ấy thì ánh mắt đều không mấy tốt lành.
Lý Thanh Thành giống như không hề phát hiện điều này, cậu ấy nhẹ nhàng đung đưa ly trà, thổi lá trà, thưởng thức một cách thích thú.
Cậu ấy kiềm chế không động, tất nhiên những người khác cũng không thể ngồi yên như vậy được.
Không lâu sau, có mấy người tu tiên đi tới.
“Ngươi là Lý Thanh Thành?” Người dẫn đầu lạnh lùng hỏi.
Lý Thanh Thành ngẩng đầu lên, cậu ấy hiền hòa hỏi, “Là ta, các ngươi là?”
“Ngươi là tiểu tử mới gia nhập Tinh Thần Cung?” Những người tu tiên khác giễu cợt nói, “Buồn cười thật đấy, tên giang hồ lừa bịp như người mà Tinh Thần Cung cũng thu nhận, xem ra Tinh Thần Cung cũng đã đi đến đường cùng không lối thoát rồi.”
Ánh mắt Lý Thanh Thành tối sầm lại, trên mặt cũng không để lộ biểu cảm gì, vẫn cười khanh khách.
“Cũng đúng, trình độ của tiểu sinh ở trong môn phái nhiều nhất cũng chỉ là làm chân chạy vặt thôi.” Cậu ấy thở dài, nhẹ nhàng nói, “Số của ta tốt thì biết làm sao được đây, ta mà lại có thể gia nhập môn phái tốt như vậy.”
“Khách khí với ngươi mấy câu, ngươi còn lên giọng?” Người kia nói với giọng điệu cay nghiệt, “Tên giang hồ bịp bợm nhà ngươi, ra đây, chúng ta so đấu một chút. Ta phải nhìn xem tên tiểu tử ngươi thì có bản lĩnh gì.”
“Không cần so.” Lý Thành cầm lấy ly trà, cậu ấy biếng nhác mà nói, “Ta nhận thua.”
Tên tu tiên đứng đối diện nhìn thái độ phách lối này của Lý Thanh Thành thì bỗng nhiên gây khó dễ, đưa tay qua hất bay ly trà trên bàn.
Không ngờ được hắn ta lại quơ hụt, gần như một giây tiếp theo, ly trà đó biết dịch chuyển tức thời mà đến trên tay của Lý Thanh Thành.
“Ta nói chứ, vị đạo hữu này ngươi cần gì phải làm như vậy hả? Ta nhận thua cũng không được sao?” Lý Thanh Thành khuyên bảo, “Đừng ra tay ở trong tiệm, chưởng quầy sống cũng không dễ dàng gì.”
“Vậy chúng ta đi ra ngoài!” Người đối diện nói, “Chúng ta tỷ thí một trận tử tế?”
Lý Thanh Thành gãi đầu, cậu thở dài nói, “Vậy cũng được, nhưng mà…”
“Nhưng mà cái gì?”
“Nhưng mà ngươi là người của môn phái nào, sư phụ ngươi là ai, cũng phải xưng tên họ ra chứ.”
Lý Thanh Thành đứng lên, cậu ấy cụp mắt thản nhiên nhìn bọn họ, trên môi không còn nụ cười nữa, mà trở nên hơi hùng hổ dọa người.
“Ngươi biết ta là ai, chẳng lẽ lại muốn che giấu thân phận bản thân mà tỷ thí với ta à?”
Mấy tên kia quay qua nhìn nhau một chút, ngọn lửa kiêu ngạo vừa rồi đột nhiên lắng xuống.
“Ây dô, sao vậy, sợ à?” Lý Thanh Thành cầm sọt của mình lên, cậu ấy thở ra một hơi, nói: “Sợ cũng tốt, bớt chuyện…”
Lý Thanh Thành đi ra khỏi quán trà, mấy người kia vẫn đứng yên tại chỗ trợn tròn đôi mắt nhìn cậu ấy trừng trừng, cũng không có ai tiến lên ngăn cản.
Lý Thanh Thành đi mua hết đồ dùng trong tờ giấy, sau đó cậu ấy mới đi về.
Đến gần con phố lớn gần cổng chính của thành trì càng náo nhiệt hơn, càng đi xa khu bán hàng cũng càng trở nên yên tĩnh hơn.
Lý Thanh Thành đi đến một con hẻm vắng, cậu ấy lại ngáp một cái.
Từ sâu trong con hẻm âm u bỗng có sát khí tấn công tới, Lý Thanh Thành lắc mình một cái, né được hai thanh kiếm phi tới đánh về phía mình.
“Hừ, ngươi cũng linh hoạt đấy.”
Trong con hẻm, ba người chậm rãi đi ra, đám người này là ba tên đệ tử trong quán trà lúc nãy.
Một trong số đó có một người kiêu ngạo nói, “Phi kiếm của ta không phải kẻ nào cũng có thể tránh được đâu, vận may của ngươi khá đấy.”
“Kiếm tu à? Chẳng lẽ các ngươi là đệ tử kiếm tu của Bách Trượng Phong?” Lý Thanh Thành hỏi.
Sắc mặt của ba tên kia lập tức thay đổi, Lý Thanh Thành biết mình đã đoán đúng.
“Nói thật, kiếm pháp của các ngươi cảm giác vẫn hơi kém một chút đó.” Lý Thanh Thành cười như không cười, “Lúc sư huynh so tài với ta, huynh ấy đã nhường ta rồi mà còn mạnh hơn các ngươi gấp trăm lần.”
“Ngươi!”
Tất nhiên đệ tử của Bách Trượng Phong biết kiếm tu của Tinh Thần Cung rất mạnh. Chưa nói đến tên Thẩm Hoài An có thiên phú đến biến thái kia, ngay cả Lục Ngôn Khanh hay Cốc Thu Vũ rõ ràng không lấy kiếm tu làm chủ, mà thuật ngự kiếm vẫn rất mạnh.
Bách Trượng Phong của bọn họ luôn lấy kiếm pháp làm niềm tự hào, trong cuộc thi giữa các tiên môn trước đó, về cơ bản, bọn họ cũng không tránh được ma trảo của Tinh Thần Cung, từng người một bị Cốc Thu Vũ, Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An đánh bại.
Ngay lập tức, ba người của Bách Trượng Phong đều có chút thẹn quá hóa giận.
“Buồn cười, không đối phó được sư huynh của ngươi, bọn ta còn không đối phó ngươi nổi sao?!”
Ba người đồng thời gây khó dễ, đồng loạt tấn công Lý Thanh Thành.
Chỉ thấy động tác của Lý Thanh Thành nhanh như một chiếc lá rơi, ba thanh kiếm phi tới lại không thể lại gần Lý Thanh Thành được.
Cậu ấy giống như có thể đoán trước được đòn tấn công của bọn họ, mỗi lần đều trùng hợp lấy nhu đỡ cương, lại như cá gặp nước né tránh đòn công kích của bọn họ.
Ba người Bách Trượng Phong cũng không ngờ được sẽ xảy ra tình cảnh này, kiếm thuật của bọn họ bị nhiễu loạn, phi kiếm ở trong không gian chật hẹp của con hẻm nhỏ này không thể thi triển được. Bọn họ không đánh trúng Lý Thanh Thành, ngược lại là pháp bảo của bọn họ va chạm vào nhau, tiếng “leng keng” vang lên trong không trung.
“Đám ngu! Sao các ngươi cứ tự đánh mình thế?!” Tên đệ tử cầm đầu khiển trách.
“Sư huynh, con hẻm này nhỏ quá, bọn đệ không thi triển được!” Người kia đứng bên cạnh nói.
Ba người đưa mắt nhìn nhau rồi đồng loạt thu kiếm lại, lấy lá bùa từ trong ngực ra.
Lý Thanh Thành là người tinh quái nhất trong các sư huynh, không cần Ngu Sở dạy, cậu ấy có cũng tự biết không thể chừa lại cơ hội cho kẻ địch.
Trong vài giây ngắn ngủi bọn họ thu kiếm lại để lấy bùa chú ra, Lý Thanh Thành đã nhanh chóng tiếp cận bọn họ.
Ba tên này chỉ thấy Lý Thanh Thành nở nụ cười rất chi là gợi đòn với bọn họ, một giây tiếp theo thì cảm giác đau nhói từ ngực truyền đến, trước mắt bọn họ đều trở nên đen kịt. Cả ba bị một quyền của Lý Thanh Thành đánh bay đập người vào tường.
Lý Thanh Thành đứng yên tại chỗ, cậu ấy nhẹ nhàng hít một hơi, thu tư thế lại.
“Cảm ơn!” Lý Thanh Thành đắc ý nói, “Thế nào, mấy tháng nay lão tử bị đánh đúng là không vô ích, đúng không?”
Cậu ấy thực sự không thể đánh trả Lục Ngôn Khanh, Thẩm Hoài An, Tiêu Dực hay thậm chí là cả Tiểu Cốc, lần nào cậu ấy cũng bị đánh cho xụi lơ nằm trên mặt đất.
Những người mỗi ngày cùng cậu luyện tập đều là thế hệ trẻ tài năng xuất chúng của giới tu tiên ngày nay, đánh nhau với bọn họ dần cũng thành thói quen, cho dù ngày ngày đều thua nhưng khi xoay người lại gặp những người tu tiên khác, thì mấy tên đó là cái thá gì chứ?
Thực lực và chân khí của Lý Thanh Thành được các sư huynh mài giũa, cậu ấy bây giờ có thể đã vượt xa kỳ Luyện Khí bình thường, thậm chí có thể đánh bay những tên này.
Nhưng ngay chính bản thân Lý Thanh Thành cũng biết, cậu ấy vẫn chỉ là một người mới nhập môn.
Cho dù cậu ấy có thiên phú thì khi gặp phải loại đối thủ đã đến kỳ Trúc Cơ như thế này, cậu ấy cũng chỉ có thể ỷ vào đối phương không quen thuộc với lối đánh của mình mà thắng được một lần. Nếu không, người tu tiên có tu vi thấp hơn thường sẽ đều là người bị nghiền ép.
Lý Thanh Thành chiếm được thế thượng phong, cậu ấy xoay người chạy đi.
Ba tên đệ tử bị đánh kia mấy giây sau mới tỉnh táo lại, lập tức nói, “Đuổi theo!”
Lý Thanh Thành không nói gì, cậu ấy cực kỳ có lòng tin với khả năng chạy trốn của mình. Cậu ấy không đánh lại người ta, nhưng năng lực để bản thân có cơ hội đánh người ta một chút, rồi còn chạy mất thì vẫn dư sức.
Cậu ấy dùng khinh công chạy về phía cổng sau của thành Vân, lúc cậu đang định chạy về hướng môn phái thì bỗng dừng chân lại.
… Không được, Thượng Cổ Linh Địa là nơi Tinh Thần Cung đang trú ngụ, là bí mật, nếu cậu ấy chạy về hướng đó, lỡ như bị người ta nhìn thấy thì sao đây?
Ba tên đệ tử kia đang đuổi theo phía sau đột nhiên thấy Lý Thanh Thành dừng lại, bọn họ cũng không biết cậu ấy đang định giở trò gì.
Ba người dừng lại trên khu đất trống dưới chân núi bên ngoài thành lưỡng lự một lúc, “Sư huynh, nơi này rộng rãi, có thể ngự kiếm!”
“Được!” Tên sư huynh dẫn đầu gằn giọng, “Chúng ta sẽ dạy cho tên này một bài học ở đây luôn, đừng để cho sư phụ và môn phái mất mặt đấy!”
“Đừng để cho sư phụ mất mặt?” Lý Thanh Thành nói, “Chẳng lẽ sư phụ ngươi phái ngươi đến để thăm dò ta à?”
Sắc mặt của ba tên đệ tử Bách Trượng Phong lập tức xấu đi, Lý Thanh Thành thấy vậy thì liên tục xua tay, “Ta chỉ đoán mò thôi, các ngươi nhìn lại sắc mặt xấu đi của bản thân đi, giống như bị ta nói trúng thế hả.”
“Đáng ghét.” Tên đệ tử Bách Trượng Phong dẫn đầu kia đã sa sầm cả mặt, hắn ta nói, “Ra tay!”
Dứt lời, ba tên được huấn luyện một cách bài bản kia nhất trí cùng nhau điều khiển kiếm phóng tới tấn công Lý Thanh Thành.
Bách Trượng Phong là môn phái chú trọng vào kiếm tu, người ta cũng có những nhân tài có thực lực. Ba tên đệ tử kia bị Lý Thanh Thành kích thích muốn cho cậu ấy một bài học, nên chọn chiêu phối hợp có uy lực và độ khó cực kỳ cao.
Trong nháy mắt Lý Thanh Thành nhìn thấy cảnh này, cậu ấy đã thầm nghĩ, lần này mình xong đời rồi.
Lý Thanh Thành lại gặp phải sự việc đã từng phát sinh trong khi so đấu. Dù cho cậu ấy có thể nhìn ra được đòn công kích của đối phương và biết cách né tránh, nhưng khi đối diện với người có năng lực cao hơn cậu ấy quá nhiều, cho dù có nhìn ra được thì cũng không có ích lợi gì.
Một chiêu này, cho dù cậu ấy có nhìn ra thì cũng không thể chạy thoát.
Lý Thanh Thành thấy pháp bảo sắp tấn công tới phía mình, cậu ấy dứt khoát dùng chân khí hộ thể, sau đó nhắm mắt ôm đầu ngồi xổm xuống.
Một tiếng “keng” nổ ầm vang dội, bụi đất bay tứ tung, dường như sắp chôn vùi cả Lý Thanh Thành.
Ở phía đối diện, sắc mặt ba tên kia thay đổi.
Thẩm Hoài An tay cầm kiếm ngẩng đầu lên nhìn đối phương với ánh mắt nguy hiểm.
“Muốn chơi kiếm?” Thẩm Hoài An lạnh lùng nói, “Vậy thì ta chơi với các ngươi.”
————
Tác giả có lời muốn nói:
Lý Thanh Thành: Không thể nào! Môn phái kiếm tu cũng chỉ có chút tài năng này thôi hả! Còn không bằng một cái ngón út của sư huynh ta nữa! Không phải chứ, không phải chứ!
Lý Thanh Thành: Chỉ có vậy thôi à? Các ngươi chỉ có chút tài mọn này thôi? Chỉ thế thôi, có thế này thôi á?
Những môn phái khác: … Mợ nhà nó chứ, cầm kiếm lên đi huynh đệ, chúng ta cùng lên, tàn sát tên chó họ Lý kia!
Lý Thanh Thành: Sư huynh, cứu mạng với!!!