Khi ba người của Bách Trượng Phong nhìn thấy Thẩm Hoài An bước ra, sắc mặt đều thay đổi hẳn.
Đương nhiên là bọn họ biết rõ thiếu niên này chính là thiên tài kiếm pháp làm chấn động ở tiên tông đại bỉ nửa năm trước, ba người bọn họ làm sao có thể là đối thủ của cậu chứ?
Sắc mặt sư huynh cầm đầu của Bách Trượng Phong cũng gượng cười một cách cứng nhắc.
“Thẩm đạo hữu hiểu lầm rồi, bọn ta chỉ là cọ xát với Lý Thanh Thành một chút thôi.” Vị sư huynh này hai tay chắp lại chào đáp, “Nếu đã như vậy, thì bọn ta xin cáo từ trước.”
Ba người bọn họ quay đầu muốn bỏ chạy.
“Đứng lại.” Thẩm Hoài An lạnh lùng nói.
Hết cách, ba người chỉ đành dừng bước, quay đầu nhìn Thẩm Hoài An.
“Thẩm đạo hữu còn có việc gì sao?”
“Các ngươi muốn đánh thì đánh, muốn chạy thì chạy, xem Tinh Thần Cung bọn ta như vật trang trí sao?” Thẩm Hoài An lạnh lùng nói, “Xin lỗi sư đệ của ta ngay.”
Sắc mặt ba đồ đệ của Bạch Trượng Phong nhất thời cứng đơ. Bảo bọn họ cúi đầu với Thẩm Hoài An, thì còn miễn cưỡng chấp nhận được, dù sao thực lực của Thẩm Hoài An quả thực là mạnh hơn bọn họ.
Nhưng mà Lý Thanh Thành…
Ánh mắt bọn họ không tự chủ được nhìn về phía Lý Thanh Thành đang ở phía sau Thẩm Hoài An, Lý Thanh Thành ngồi trên ụ đất, đặc biệt có một loại cảm giác như tiểu nhân đắc chí, đắc ý nhìn bọn họ.
Sắp tức chết ba người bọn họ rồi! Tinh Thần Cung sao có thể thu nhận tên tiểu tử này làm đồ đệ chứ!
Hết cách, ba người Bách Trượng Phong đành cắn răng cúi đầu.
“Lý Thanh Thành, xin… xin lỗi!” Người này cắn răng nói, “Bọn ta động thủ không có chừng mực, xin huynh lượng thứ!”
Nhìn thấy bộ dạng xin lỗi của bọn họ, Lý Thanh Thành xua xua tay một cách lười biếng.
“Được rồi, được rồi, nếu các ngươi đã có thành ý nhận sai như vậy, vậy thì ta sẽ lượng thứ cho các ngươi.” Lý Thanh Thành nói, “Lần sau cẩn thận chút.”
Ba kẻ này hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, quay người nhanh chân rời đi.
Thẩm Hoài An quay đầu, nhìn thấy Lý Thanh Thành vui vẻ ngồi trên mặt đất, tóc tai và quần áo đều là đất, nhưng một chút kinh hãi cũng chẳng hề có.
Thẩm Hoài An đưa tay khẽ vào đầu cậu ấy một cái.
“Aiyo, sư huynh, huynh đánh đệ làm gì?” Lý Thanh Thành lấy tay che đầu hỏi.
Thẩm Hoài An lôi cậu ấy đứng dậy, bảo cậu ấy tự phủi bụi.
“Sao đệ lại không biết sợ chứ?” Thẩm Hoài An nói, “Nếu như chiêu thức của ba người đó thật sự đánh trúng đệ, đệ biết bản thân sẽ phải bị thương nghiêm trọng đến mức nào hay không?”
Lý Thanh Thành phủi phủi bụi đất trên tay áo, cậu ấy không quan tâm mà nói, “Biết chứ, nhưng dù sao đệ cũng là người tu tiên, thương tích có nặng đến mức nào thì cũng có thể dưỡng, không chết là được rồi.”
Cậu ấy nhìn Thẩm Hoài An, rồi nghiêng người cười khúc khích.
“May là sư huynh đến đúng lúc, nếu không đệ chết chắc rồi.”
“Toàn thân đệ toàn là bụi, đệ đừng qua đây.” Thẩm Hoài An miệng thì chê bai, nhưng động tác lại thành thực giúp Lý Thanh Thành phủi bụi đất, “Sao đệ lại không chạy?”
“Mệt rồi, đệ đây không phải là cảm thấy mình có chạy cũng không thoát sao.”
Đến lúc Lý Thanh Thành ra hình dạng con người rồi thì Thẩm Hoài An mới thăm dò đại khái xung quanh, xác định không có ai, rồi mới đưa Lý Thanh Thành trở về.
“Đúng rồi, sư huynh, sao huynh lại nhớ mà đến đón đệ vậy?” Trên đường trở về, Lý Thanh Thành hỏi.
“Sư tôn bảo huynh đến.” Thẩm Hoài An đáp, “Người nói có thể sẽ có người làm khó đệ.”
Hai người về đến nơi, vừa nhìn thấy Lý Thanh Thành mặt mày toàn bụi đất quay trở về, mọi người đều tiến đến bao quanh.
“Đệ làm sao vậy? Đào hầm à?” Cốc Thu vũ kinh ngạc hỏi.
Lục Ngôn Khanh đặt tay trên vai Cốc Thu Vũ, cậu hỏi một cách nghiêm túc, “Thật sự là có người làm khó đệ?”
“Đi tìm sư tôn rồi nói sau.” Thẩm Hoài An đáp.
Chúng đệ tử bước vào thư phòng, quả nhiên là Ngu Sở đang ở trong.
Nàng để sách xuống, nhìn dáng vẻ của Lý Thanh Thành, như cười mà không phải cười hỏi, “Bị đất vùi rồi?”
“Sư tôn, lúc con xuống đến nơi thì vừa đúng lúc gặp ba người chuẩn bị phi kiếm tấn công đệ ấy.” Tâm tư Thẩm Hoài An không nhẹ nhàng vui vẻ như Ngu Sở, cậu chau mày đáp, “Đám người này quá trắng trợn không xem ai ra gì, lại dám làm những chuyện như vậy giữa thanh thiên bạch nhật?!”
“Mấy kẻ này chắc là đến thăm dò Thanh Thành.” Ngu Sở đáp, “E là giữa các đại môn phái đã có trao đổi qua với nhau rồi.”
“Hả? Sư tôn, chúng ta không phải chỉ là một môn phái nhỏ hay sao?” Lý Thanh Thành gãi gãi đầu, “Mặc dù con biết rằng các sư huynh bọn họ rất nổi danh ở trận tỷ thí lúc trước, thế nhưng, cũng không đến nỗi thu nhận một đồ đệ thôi mà bọn họ đều đã căng thẳng đến vậy chứ.”
“Bọn họ đương nhiên là căng thẳng rồi.” Lục Ngôn Khánh nói, “Mỗi đồ đệ của sư tôn đều có thân thể bất phàm, bọn họ đương nhiên lo sợ đồ đệ Tinh Thần Cung ngày một nhiều, ngày sau sẽ trở thành mối đe dọa mới, vì vậy mới đến dò xét thực lực của đệ.”
“Vậy lần này bọn họ chắc yên tâm rồi.” Lý Thanh Thành gãi gãi đầu, “Con đúng thật là đánh không lại bọn họ.”
“Đệ có thể nhìn ra bọn họ là người của môn phái nào không?” Cốc Thu Vũ hỏi.
Lý Thanh Thành nói, “Đệ thăm dò một chút, bọn họ có lẽ là người của Bách Trượng Phong.”
Mọi người nhìn qua Ngu Sở.
“Sư tôn, chúng ta nên làm gì đây?” Lục Ngôn Khanh hỏi.
“Không sao.” Ngu Sở nói, “Sau khi bọn họ dò xét một lần rồi, sẽ không đến nữa đâu. Về những việc khác… Lý Thanh Thành.”
“Có.” Lý Thanh Thành bị gọi tên, cậu ấy lập tức hướng về phía Ngu Sở.
“Con phải chăm chỉ luyện tập.” Ngu Sở nói, “Các đệ tử của các môn phái tu tiên đang hoạt động sôi nổi dưới núi, cơ bản đều là kỳ Luyện Khí và kỳ Trúc Cơ, ít xuất hiện kỳ Kim Đan. Con chỉ cần tu luyện đến kỳ Trúc Cơ, hiện tại như vậy là đủ dùng.”
“Đã rõ, đệ tử sẽ nỗ lực.” Lý Thanh Thành bất lực đáp.
Sau khi tan họp, vốn dĩ là thời gian luyện tập, Lục Ngôn Khanh bảo Lý Thanh Thành đi thay giặt y phục và đến con suối tắm rửa sạch sẽ.
Lý Thanh Thành xuống khỏi đỉnh núi, đến bên suối nước, cậu ấy xõa tóc, cởi y phục, bước xuống nước.
Qua một lúc, cậu ấy ngoi lên khỏi mặt nước, vừa xoa xoa tóc, vừa tiến ghé vào bờ, dựa vào bờ, khẽ thở một hơi dài.
“Không đươc… không thể cứ mãi như thế này.” Cậu ấy lẩm bẩm.
Trong quá khứ, Lý Thanh Thành sống một cách mập mờ ngu ngốc, cứ gặp phiền phức thì chủ yếu là trốn tránh và xin lỗi.
Cậu ấy không phải là một người thích tranh đoạt, dù rằng có những việc là đối phương sai, vì thái bình, cậu ấy luôn lựa chọn nhượng bộ.
Thế nhưng…
Lý Thanh Thành ngụp sâu trong nước lần nữa, cậu ấy mở mắt ra.
Nghĩ đến đám đệ tử Bách Trượng Phong, họ giống như mang vẻ mặt rằng, “Tinh Thần Cung sao lại có thể thu nhận một tên đệ tử như ngươi chứ”, Lý Thanh Thành bất giác mím môi lại.
Cậu ấy ngoi lên khỏi mặt nước, khẽ thở dài.
Haiz… bái nhập sư môn đúng là phiền phức.
Thay và giặt y phục xong, Lý Thanh Thành sạch sẽ trở về sân luyện võ. Sân luyện võ nằm trên đỉnh núi của một trong những dãy núi bên cạnh, cực kỳ rộng lớn.
“Trở về rồi.” Nhìn thấy Lý Thanh Thành, Lục Ngôn Khanh gật gật đầu.
Lý Thanh Thành thấy Lục Ngôn Khanh muốn rời đi, cậu ấy cất tiếng gọi, “Sư huynh.”
“Sao vậy?” Lục Ngôn Khanh nhìn cậu ấy.
Lý Thanh Thành muốn nói nhưng lại không lên tiếng. Tinh thần của cậu ấy có vẻ đau khổ, cuối cùng, giống như đã hạ định một quyết tâm rất lớn, cậu ấy cắn răng nói, “… Sau này rèn luyện thêm, huynh có thể kèm riêng mình đệ không?”
Lục Ngôn Khanh giật mình. Sau đó khóe miệng nhếch lên, đưa tay xoa đầu Lý Thanh Thành.
Thấy Lục Ngôn Khanh rời đi, Lý Thanh Thành thở phào một hơi.
“Haiz…”
Sau này không có duyên với cuộc sống nhàn hạ nữa rồi.
Ngày đầu gia tăng tập luyện, Lý Thanh Thành lại khôi phục lại trạng thái mệt lả khó chịu.
Có điều, những sư huynh khác đều rất quan tâm chăm sóc cậu ấy, bữa tối còn đặc biệt cho thêm cơm.
Đặc biệt là món thịt nướng do Tiêu Dực nướng, rất thơm, các đầu bếp thành Đế hoàn toàn không thể bì kịp, Lý Thanh Thành ăn ngon đến mức không thể dừng lại.
“Được, coi như nhờ món thịt nướng ngon như thế này, cũng không uổng công đệ gia tăng tập luyện!” Lý Thanh Thành vừa ăn vừa luyên thuyên nói.
Tiêu Dực nhìn cậu ấy, “Nếu như ngày nào đệ cũng có thể duy trì tốt, ta đảm bảo ngày ngày đều sẽ nướng cho đệ ăn.”
Lý Thanh Thành vỗ vỗ hai má, cảm động đến mức sắp rơi lệ.
“Sư huynh, mọi người thật tốt, đệ nhất định sẽ thật nỗ lực!”
Buổi tối, Lý Thanh Thành ăn no uống đủ, cả người kiệt sức quay về thì ngủ say ngay tắp lự.
Khuôn viên bên kia, trong sương phòng hướng Đông, Lục Ngôn Khanh ngồi thiền định trên giường, rồi vận hành một vòng Tiểu Chu Thiên, mới nằm xuống nghỉ ngơi.
Thật ra từ sau khi cậu bước vào kỳ Kim Đan, đối với nhu cầu ăn và ngủ đều không còn nhiều như trước nữa.
Chỉ có điều, có thể là do lúc nhỏ quá khó khăn, vì vậy, dù đã bước vào kỳ Kim Đan, thì cũng sẽ không giống bộ dạng mấy chục ngày không ăn gì của những người khác.
Thói quen ăn uống của Lục Ngôn Khanh không phải vì tu tiên mà thay đổi, một phần là vì để bồi đắp những ngày tháng thiếu thốn suýt chút đã chết vì đói, ăn no bữa nào hay bữa nấy của thời thơ ấu.
Về việc nghỉ ngơi, chính là do Ngu Sở yêu cầu.
Sư phụ của những môn phái khác đều hy vọng đồ đệ của mình nỗ lực tiến bộ, nhưng Ngu Sở chỉ sợ cậu một ngày hai mươi bốn tiếng đồng hồ không ngừng vận công, luyện đến nổi khiến bản biến thành kẻ ngốc, vì vậy mới yêu cầu, bắt buộc cậu phải đúng giờ nhắm mắt nghỉ ngơi trên giường, không được phép luyện công.
Việc kiểm soát cơ thể mình thì Lục Ngôn Khanh đã bước vào một giai đoạn mới, sau khi cậu ở trên giường nhắm mắt, rất nhanh có thể điều tiết cơ năng của cơ thể, giúp bản thân chìm vào giấc ngủ một cách nhanh nhất.
Trước giờ cậu ngủ rất say, không hề có bất kỳ giấc mơ nào. Nhưng lần này, Lục Ngôn Khanh vừa ngủ thì lại mơ thấy ác mộng.
Cậu đứng lặng lẽ bên cạnh căn phòng, cầm trên tay một món đồ chơi.
Phía sau, không ngừng truyền đến tiếng gọi của nam nữ, cậu nhẹ nhàng quay đầu, muốn đi đến xem xem.
Đúng lúc này, có một bàn tay vươn ra nắm chặt cánh tay cậu, là một nam thanh niên ăn mặc như thị vệ.
Thị vệ đầm đìa mồ hôi trên trán, tinh thần hoảng loạn. Nhưng đứng trước mặt cậu, từ từ lộ ra một nụ cười.
“Thiếu gia, chúng ta chơi trò chơi được không?” Hắn chậm rãi hỏi.
Trong đồng tử của người thanh niên, cậu thiếu niên nhỏ trong bộ cẩm y ngọc bào nháy nháy mắt, hồn nhiên đáp, “Ta không muốn chơi trò chơi, ta muốn đi tìm và cùng họ chơi.”
Cậu quay lưng định rời đi, nhưng tay của thị vệ cứ dùng lực nắm chặt như vậy, chặt đến mức xương cốt cậu đang kêu răng rắc.
Môi người thị vệ nhếch lên và hắn lại cười lên.
“Mọi người đang chơi trò cường đạo, lúc trước khi còn ở trong phủ, chúng ta cũng đã từng chơi. Thiếu gia, người còn nhớ không?” Thị vệ chầm chậm nói, “Chỉ có những đứa trẻ biết nghe lời mới có thể chơi, chúng ta phải chơi trò trốn tìm trước, người thắng thì mới có thể chơi trò cường đạo.”
“Ồ…” Cậu nắm chặt món đồ chơi bằng gỗ, suy nghĩ, “Vậy được, chúng ta chơi trốn tìm trước.”
Người thanh niên cúi xuống bế cậu lên, bọn họ phóng nhanh trong thôn, chạy đi rồi chạy đi, trốn tránh những người đang chơi trò cường đạo.
Bọn họ khóc rõ to. Cậu nghĩ, trước giờ chơi trò chơi cậu còn chưa từng khóc.
Chẳng bao lâu, thị vệ ôm cậu đến một góc hẻo lánh của ngôi làng, hắn để cậu nằm xuống ngay trong hậu viện của một căn nhà, chỗ kẽ hở không gian giữa những vật lung tung và đồ gỗ ngay góc tường.
Không biết thị vệ lấy đâu ra một tấm vải, đặt lên trên đó.
Tấm vải rơi xuống, trước mặt cậu là một mảng bóng tối. Cậu chớp chớp mắt, trong lòng đột nhiên có chút sợ hãi.
Đúng vào lúc này, đột nhiên có người cầm tấm vải lên, thị vệ quỳ phía bên ngoài và làm bộ mặt quỷ, hắn cười lên ha ha.
Mặt thị vệ toàn mồ hôi, cười, sau đó đưa tay sờ đầu cậu.
“Ta cũng phải đi chơi trò cường đạo rồi.” Người thanh niên nói nhỏ, “Bất luận bên ngoài có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, người cũng không được lên tiếng, không được ra ngoài, nếu không người sẽ thua mất, có được không?”
Cậu khẽ gật đầu.
“Hứa với ta, thiếu gia.” Ánh mắt của thị vệ nhìn chăm chăm vào cậu, “Nói ta biết, người nên làm như thế nào?”
Cậu ngây ngô đáp, “Không được lên tiếng, không được ra ngoài, nếu không ta sẽ thua.”
Thị vệ lộ ra nụ cười, thả tấm vải xuống.
Cậu ôm đồ chơi, chớp chớp mắt trong bóng tối. Dường như chỉ vài giây sau đó, bên ngoài đột nhiên trở nên hỗn loạn.
“Đây lại có một con cá sa lưới!” Có ai đó lớn giọng nói.
“Đáng ghét!” Cậu nghe thấy tiếng người thị vệ đang nghiến răng.
Tiếp sau đó là một âm thanh đau đớn truyền đến, giống như một bao gạo rơi xuống đất một cách nặng nề, trên tấm vải thô trước mắt lấm tấm thứ gì đó màu đỏ.
“Hự ——!” Cổ họng của người thị vệ cứ như bị vỡ ra vậy, hắn nói một cách mơ hồ không rõ ràng, “Ta, ta thua rồi!… Ta rút lui!”
Thị vệ đã thua trò chơi lần này.
Cầm đồ chơi trên tay, cậu không nhịn được mà nhếch môi cười, nhưng cậu vẫn luôn ghi nhớ lời căn dặn của thị vệ, không được lên tiếng.
“Mẹ nó.” Tên cường đạo bên ngoài phẫn nộ nói, “Lục tìm cả một thôn, ngay cả một đứa trẻ cũng không tìm thấy?!”
Xem ra tất cả cường đạo đều đang tìm cậu, vậy nên cậu càng không thể lên tiếng, nếu không, cậu sẽ thua mất.
Cậu cứ im lặng ở đó, bên ngoài kẻ tới người lui, tiếng bước chân vang dội cả nền đất.
Đêm đến, bên ngoài yên tĩnh, cậu ngủ thiếp đi trong vô thức.
Sáng ngày thứ hai, trên không trung vọng xuống tiếng chim quạ, phát ra âm thanh ảm đạm thảm thiết, làm cậu chợt tỉnh giấc.
Cậu im lặng một lúc, bên ngoài vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.
Cậu thật sự không đợi nổi nữa, cậu không muốn chơi nữa. Cậu gắng sức leo ra, miếng vải lớn chực chờ rơi xuống.
Cuối cùng cậu cũng leo ra được, dựa vào tạp vật đứng dậy, vừa ngước đầu nhìn, đã thấy cả thôn đều là máu tươi, người thị vệ nằm trên mặt đất, máu trên ngực đã đông lại.
Đôi mắt của người thị vệ mở to nhìn thiên không, sắc môi trắng bợt.
Tay cậu run lên, món đồ chơi rơi trên vũng máu, cậu khóc lớn.
Không biết qua bao lâu, có một ông lão quần áo rách rưới run rẩy từ ngoài sân chạy đến, ông bước qua thi thể, cúi lưng ngồi xuống trước mặt cậu, dùng những ngón tay gầy guộc đỡ lấy vai cậu.
“Con à, sao con lại ở đây chứ? Con là ai? Con có bị thương không?”
Lục Ngôn Khanh mở mắt, đột nhiên bừng tỉnh lại.
Đêm khuya ở Huyền Sơn Cổ Mạch, lồng ngực Lục Ngôn Khanh phập phồng, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Bất luận cậu điều tiết như thế nào, thì trong lòng vẫn cứ thấy ngột ngạt.
Lục Ngôn Khanh dứt khoát đứng dậy, cậu mở cửa, gió lùa vào.
Làm sao có thể?… Lúc nhỏ cậu chẳng hề có ký ức ở ngôi làng đó, sao đột nhiên lại nhớ về chứ?
Trong lòng Lục Ngôn Khanh khó chịu, chỉ cảm thấy đêm khuya vắng lặng, làm người ta thật khó thở.
Cậu đi đến sân, đẩy cửa của sương phòng phía Tây.
Lúc Lục Ngôn Khanh đẩy cửa, Thẩm Hoài An tỉnh giấc ngay lập tức.
Cậu ấy ngồi dậy, nhìn Lục Ngôn Khanh rồi chau mày hỏi, “Huynh làm sao vậy? Hơi thở sao lại không ổn định thế này?”
Lục Ngôn Khanh không nói lời nào, cậu tiến đến ngồi xuống giường của Thẩm Hoài An, sau đó che mặt, hít một hơi thật sâu.
“Huynh có chút khó chịu.” Lục Ngôn Khanh khẽ nói, “Ta nhớ lại những việc ngày đó rồi.”